Old school Swatch Watches
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326684

Bình chọn: 7.00/10/668 lượt.

?

- Quá ổn luôn ạ! Uôi... anh siêu thế!!! Cho em đóng mới!!! *Chớp chớp*

- Không được đâu. Em hậu đậu lắm! Để em đụng vào thì hỏng mất!

Sao anh ta có thể thản nhiên chê bai tôi một cách phũ phàng như thế
được nhỉ? Này nhé! Tôi mới chỉ suýt làm đổ thức ăn vào người anh có hai
lần, đồng ý là tôi có chút hơi bất cẩn, nhưng như thế cũng chưa đủ để
anh có thể khẳng định là tôi hậu đậu. Anh hiểu chưa? Hiểu chưa?? Hiểu
chưaaaaaaaaaaaa???

Tôi thầm hét lên trong đầu như thế. Nhưng ngoài mặt lại chỉ dám ngồi thụp xuống, bĩu môi, nài nỉ.

- Không đâu mà! Em sẽ không làm hỏng đâu mà! Anh không tin e à?

- Ừ!

Đếch thèm nói nữa! Con người này đã đanh đá lại còn bảo thủ không chịu được!

Quá bất lực, tôi đành hậm hực đứng dậy rồi lấy cớ đã muộn để về luôn.
Thấy tôi khoác áo đứng dậy chào, anh liền ngước mặt lên hỏi.

- Chân cẳng như thế sao về được? Chờ một lát nữa xong việc anh đèo về cho.

- Dạ thôi. Em tự đi được mà. Anh tập trung làm nốt đi. Em về đây! Hẹn tuần kia gặp lại.

- Ơ... sao lại tuần kia?

Mặc kệ cho anh ta đần mặt thắc mắc.Tôi vốn không có ý định trả lời
thêm. Hí hửng trèo lên xe, từng hạt mưa cũng đã bắt đầu nhẹ bay. Mưa lâm thâm thôi, tạo thành một lớp sương mờ trắng xóa. Nhưng mà tôi thấy ổn,
cảm giác mưa bất chợt hắt vào mặt sao hôm nay tôi thấy mát dịu đến thế.
Không rát buốt, không lạnh cắt như cái cảm giác tôi hằng căm ghét mọi
khi.

Mím môi khẽ cười khúc khích. Dạo này tôi hay tự cười một mình lắm. Nếu có người quen trên khu phố này bắt gắp tôi tự kỉ ở đèn đỏ đến lần thứ
hai, chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi bị thần kinh rung rinh hoa lá.

Nhưng mà kệ thôi, tự dưng hôm nay tôi thấy yêu mưa lắm lắm! Chỉ muốn trầm cả mình lẫn trong màn mưa đang dần nặng hạt.

Có lẽ người ta nói đúng, khi ta yêu, mọi thứ xung quanh đều biến thành
màu hồng. Mặc dù tôi đã từng rất ghét màu hồng. Bởi tình yêu luôn bắt
đầu từ màu hồng, và kết thúc bằng màu đen. Mà tôi thì sợ cái màu đen ấy
lắm! Thế nên, tôi đã tập ghét luôn cả màu hồng.

Thực chất thì
tôi luôn cho rằng cuộc sống của mình là màu ghi. Thứ màu hỗn độn được
pha trộn từ nhiều cảm xúc mang lại. Là một chút vui của xanh lá, một
chút lãng mạn của tím mộng mơ, một chút yêu thương hồng ấm áp, một chút
sóng gió cuộc đời đen đủi. Màu ghi tôi chọn là thứ màu được pha trộn bởi buồn vui lẫn lộn. Bởi cuộc sống là phải như thế! Có lúc thăng, lúc
trầm, cuộc đời trôi nổi không bằng phẳng. Đó là cuộc sống tôi chọn. Như
thế ấy tôi mới thấy đời mình không nhàm chán!

Nhưng có một điều mà tôi biết chắc- tôi vẫn chưa yêu anh, tôi mới chỉ thích thôi.

Bởi vì mới chỉ thích nên tôi chưa thật sự là con người mình khi ở trước mặt anh, chưa thể san sẻ mọi buồn vui cuộc sống khi ở bên cạnh anh. Bởi tôi chưa thấy tin, cũng chưa thấy có cảm giác an toàn.

Cũng có thể do tôi quá bảo thủ. Tôi cho rằng tình yêu thực sự phải là tình yêu
như khi tôi ở bên Lâm- mối tình thứ tư nhưng lại là người tôi yêu nhất.
Người duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn và tin tưởng, anh như một cuốn nhật ký sống mà tôi có thể chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn. Anh hiểu tôi
cũng như tôi cảm thông đối với công việc của anh vậy. Người đàn ông đó
là người mà tôi đã từng yêu nhất, kể cả cho đến bây giờ thì cũng vẫn
vậy, chưa có bất cứ thứ tình cảm đối với chàng trai nào khác có thể vượt qua.

Là tôi khăng khăng giữ lại thứ tình cảm thiêng liêng ấy ở mãi trong trái tim mình. Hay là do chưa có người con trai nào khác thật sự làm cho tôi cảm động theo một cách riêng biệt thêm một lần nữa?

End Chương 19

Để em cưa anh nhé! (Ngoại truyện)

Xin lỗi! Nhưng tớ thích cậu. Được chứ?

Tác giả: CheeryChip

p.s: Một mảng khác của ĐECAN, dựa trên 1 câu ch có thật. Tên nhân vật đã đc thay đổi so với thực tế :v.

--------------

Phần 1

Tôi tên là Hải. Năm nay 18 tuổi. Hiện đang học tại một lớp chuyên toán
trường X. Học dở chừng được nửa năm thì bị đột ngột chuyển lớp với lí do điểm văn không cao ảnh hưởng tới điểm tổng kết của cả học kỳ. Vầng, bị
chuyển khỏi lớp toán chỉ vì điểm văn.

Lý do nghe thật khó nuốt.

Bạn biết đấy!

Học sinh chuyển lớp thường bị đối xử như dân phân biệt chủng tộc.

Ngày đầu tiên vào lớp, họ nhìn tôi với ánh mắt đúng kiểu “anh da trắng nhìn chị da đen”.

Đại loại như là đi qua thằng A. Hắn sẽ bĩu môi: “Tưởng lớp chọn thế
nào? Học dốt mới bị chuyển xuống đây chứ gì?”. Hay đi qua nhỏ B, nó sẽ
lườm tôi một cái rồi nói: “Cút đi thằng học giỏi!”.

Nghẹn ngào, nước mắt chảy ngược vào trong tim. Ngước mắt lên đấm ngực hỏi trời:
“Rốt cuộc thì con đã làm gì sai để bị đối xử như thế này?”

Tôi
ghét cái lớp này, ghét việc tự dưng phải rời xa đám bạn cũ để chuyển tới một cộng đồng lạ hoắc, và hình như tất cả chúng nó đều giữ khư khư cái
quy tắc: “Ma mới bắt nạt ma cũ”.

Tệ nhất là khi có một cơ hội
hiếm ho