
với tôi. Kinh nghiệm của tôi là không bao giờ tà lưa mấy anh đàn ông trong nơi làm việc, thay vào đó tôi sẽ lấy lòng các chị gái. Các chị gái thường bị cuốn vào những câu chuyện hài hước của
tôi một cách nhanh chóng và sớm bị tôi lấy lòng. Thế là nghiễm nhiên tôi có thể tạm an tâm vì đã có một lượng lớn các chị già yêu quý.
Ngày thứ hai làm việc ổn hơn ngày thứ nhất. Đúng là nhập gia thì tùy
tục, mỗi nơi lại có cách làm việc khác nhau. Nhà hàng này bình dân hơn
nhà hàng kia nên mặc dù đang đi đôi guốc gần 10 phân thì tôi vẫn phải
chạy đi chạy lại, hết bê đồ ăn lại đến lấy bia và đá như thể một cô bồi
bàn thực thụ vậy. Tạm quên đi công việc chính của mình, nhưng cũng chính vì thế mà họ quý tôi và tự động mời khách thay cho tôi. Nói chung là
cũng có qua có lại cả. Mệt hơn một chút nhưng mà bán được nhiều, tính
tôi lại chẳng quen ăn không ngồi rồi. Tôi coi vậy cũng được.
Cuối giờ, lúc mang bảng báo cáo đến cho cô quản lý ký. Mắt cô ấy tròn ra khi nhìn thấy số lượng bia mà tôi bán được ngày hôm nay, nhiều gấp ba
ngày hôm qua. Cảm giác như khóe mặt của cô khẽ giật giật, tôi chỉ biết
mỉm cười. Đó là cả một sự nỗ lực!
-Cháu có khai khống không đấy?
-Khai khống? Là sao hả cô?
-Là khai quá lên ý! Sao hôm qua có tý mà hôm nay lại được thế này?
-À! Tại hôm nay tổ anh Tân mời hộ cháu nữa cô ạ! Có một bàn dài họ gọi nhiều lắm.
-À ừm… Thế có ai kêu gì cháu không?
-Dạ không ạ!
-Ờ thế lần sau cố gắng nhé! Nếu cảm thấy hôm nào bán được ít quá thì cháu cứ khai khống lên. Còn lại cô lo cho.
-Thật ý ạ…
Mắt tôi rung lên long lanh những tia cảm kích!
-Dạ vâng! Cháu cảm ơn cô. Cháu về ạ!
Thay quần áo, tôi tung tăng trở về. Hôm nay bắt đầu làm quen được với
mọi người, tuy mệt nhưng cũng thật vui. Dù sao có cái để cho tôi làm thì vẫn đỡ hơn là ngồi không hưởng lộc. Thật sự tôi không thích như thế.
Hai giờ chiều, tôi phải quay lại Cyzone, tiếp tục đứng như bức tượng
biết cười cho đến 5 giờ chiều rồi lại di chuyển như một con thiêu thân
tới nhà hàng. Kết thúc một ngày làm việc mệt rã rời, tôi trở về nhà
trong tình trạng hai gót chân sưng vù, đau nhức. Lúc rút được đôi guốc
ra khỏi chân, tôi xót phát khóc vì chỗ gót đằng sau đã xước ra tứa lưa
rồi.
Bải hoải cố gắng gượng mình vậy, lê vào phòng tắm, trút
một ít nước nóng hòa vào chậu nước lạnh, cảm giác lúc bàn chân tê liệt
của mình được bao bọc trong làn nước ấm, các cơ căng thẳng trên mặt đều
dãn dần ra. Lim dim nhắm mắt lại, tôi thở đều. Thật đúng là chẳng đâu
thoải mái bằng ở nhà mình.
-Mai! Xuống ăn cơm!
-Dạ!
-Mang cái “dạ” của mày xuống đây!
Hôm nay tôi ăn được ba bát. Đó đúng là kỉ lục trong kế hoạch giảm cân
của tôi. Vâng, thật ra thì việc cố ép mình làm việc thật nhiều cũng
chính là một phần trong kế hoạch ngu ngốc: “Làm việc nhiều- ăn uống thất thường- đói+mệt-> Tối sẽ ăn nhiều hơn cả bữa trưa lẫn bữa sáng cộng
lại!”. Thôi cái ước mơ giảm cân của tôi đem đặt lên bàn thờ được rồi. Hu hu!
………..
“Ngaoooooooooooo… ngaooooooooooo!!!”
Jerry không ăn, nó cứ luôn chân chạy loanh quanh ra trước mắt tôi, khuôn mặt buồn rầu đến khó hiểu.
-Mẹ ơi! Mẹ chưa mua bánh cá cho Jerry à?
-Mẹ mua rồi mà!
-Thế sao nó không ăn nhỉ?
Tôi nhăn nhó quay lại nhìn con bé, rồi tóm hai chân lôi nó vào lòng, xốc lên tròn mắt hỏi.
-Thế em làm sao mà không ăn? Em khó chịu ở đâu à?
“Ngaoooo…”
Bao giờ thì nó mới nói được tiếng người?
Hoặc làm thế nào thì tôi mới hiểu được tiếng mèo?
Nuôi mèo mà không hiểu tiếng mèo thì thật là khốn khổ trong những lúc oái oăm như thế này quá!
-Từ sáng tới giờ chưa thấy nó đi nặng đâu!
Thằng Quân đang im lặng ăn, bực mình quá đành phải quay sang cất lời.
Nghe Quân nói xong, mẹ như được khai sáng, liền vội vàng lôi cái chậu
sắt ra rồi hì hục đi kiếm mấy viên than khô, gọi tôi lại đập cho nó dập
ra thành nhiều vụn nhỏ để làm cái chạc đi vệ sinh cho Jerry. Vừa đập, mẹ vừa cười xuề xòa.
-Hôm nay trời mưa nên mẹ phải dọn cái chậu đem lên trần phơi khô, quên béng mất không mang xuống cho nó.
-Uồi! Thế hóa ra em kêu là vì em không có chỗ đi nặng à?
Tôi vừa nói, vừa quay sang nhìn Jerry, nheo mắt cười thích thú. Rồi lại quay sang khoe với mẹ.
-Jerry thông minh nhỉ mẹ nhỉ! Không có chạc là nó nhất định không đi
bậy luôn! Nhưng nhịn nhiều cẩn thận có ngày sỏi thật chết!
-Ờ! Tao công nhận. Bảo sao từ sáng tới giờ nó cứ kêu ngao ngao suốt. Hỏi thì chẳng nói gì.
“Hỏi thì chẳng nói gì?”…
Nó chẳng nói “ngao ngao” đấy còn gì?
Ngoài “ngao ngao” ra nó còn nói được cái gì khác nữa đâu.
Tôi chẹp miệng chìm chịp rồi đủng đỉnh quay lại bữa ăn.
Lúc mẹ và tôi vừa đứng dậy rời khỏi cái chậu để đi rửa tay một lúc,
Jerry liền lập lức chạy ngay tới, nhảy phắt vào trong chậu,