
à vẫn rất lo
cho tôi, sợ tôi bị thiệt thòi.
- Mẹ em đanh đá thật đấy! Trước kia anh cứ nghĩ rằng em là đanh đá nhất rồi!
Long thì thầm nói, nói rất bé, sợ mẹ tôi nghe thấy thì phiền, tôi lừ
mắt nhìn, đang định ngoạc mồm lên mách thì anh ta liền đưa tay lên miệng kêu: “Suỵt suỵt!”
…………..
Dưới ánh
trăng, trong khuôn viên sân vườn nhỏ hẹp, thỉnh thoảng lại vang lên một
giàn đồng ca “ộp ộp, rẹt rẹt” xuất hiện đâu đó xung quanh đây, chúng tôi hai người, một trai, một gái, nằm sát bên cạnh nhau trên chiếc chiếu
không mấy rộng rãi, đã vậy lại còn bị thêm một chiếc chăn bông to ụ được gập theo chiều dọc chắn ngay ở giữa, mặc dù khoảng trống để nằm vô cùng nhỏ hẹp, nhưng tôi vẫn chẳng dám kêu ca vì sợ phật ý mẹ. Quả thật
khoảng trời về đêm ở quê rất đẹp, ánh trăng sáng vằng vặc như chảy dài
trên khắp nhành cây, kẽ lá, khiến màu sắc của chúng càng trở nên tương
phản trước sự thăm thẳm, lạnh lẽo của màn đêm, tôi khẽ đưa tay lên
khoảng không, nheo mắt nhìn một vì sao lẫn trong hàng vạn tinh tú khác,
giả vờ nắm lấy một cách thật tuyệt vọng. Giống như việc tôi đang yêu một ai đó, biết rõ rằng người đó đang ở rất gần mình, nhưng không bao giờ
với tới được. Trong một trò chơi tình ái, đôi khi bạn là người đến trước nhưng nếu không đủ may mắn thì rút cục cũng vẫn trở thành kẻ đến sau.
Cuộc đời là vậy, luôn luôn có những trường hợp bất công một cách vô lý
như vậy. Nhưng tại sao nó lại rơi vào tôi nhỉ? Cuộc đời tôi còn chưa đủ
bất hạnh hay sao?
Tôi nhắm chặt mắt, một giọt lạnh khẽ sượt qua thái dương, thấm nhuần vào mặt gối, nhưng trên khuôn mặt của
tôi thì vẫn bình thản vô cùng, vậy nên nếu như anh ấy có nghi ngờ hỏi
rằng tại sao tôi khóc thì tôi sẽ chỉ lý giải đơn giản rằng đó là một
hiện tượng khoa học tự nhiên của việc thiếu ngủ.
- Này! Mây hôm nay trôi nhanh nhỉ?
Lúc này Long đang
nằm bên cạnh, hai cánh tay gấp vuông lên đặt gối dưới đầu, thẫn thờ nhìn những đám mây đang trôi thật nhanh, thay muôn hình đổi muôn dạng, cảm
thấy thích thú quá liền kéo tôi vào nhập cuộc. Tôi không nhìn mây, chỉ
chú ý tới những chòm sao đang chăng kín trên bầu trời xanh thẳm, sâu hun hút tựa hồ như mặt giếng khổng lồ chẳng có đáy, ánh trăng phản chiếu
lên mặt giếng bất ngờ bị ai đó cầm viên đá ném xuống cái tõm, khiến ánh
trăng vỡ tan ra thành nhiều mảnh, tạo nên những chòm sao rải rác thành
từng mảng vụn như thế này… Hình ảnh phản chiếu tròn đầy của mặt trăng
trên mặt nước đã vỡ tan rồi, biết bao giờ thì mặt giếng mới trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu đây?
Tôi nhìn sao, và suy
nghĩ, nghĩ rất nhiều, rồi lại chẳng hiểu ý nghĩ của mình đang trôi dạt
về nơi đâu, hình như thừa thời gian, thiếu việc làm nên tôi cũng bắt đầu trở nên lẩm cẩm rồi thì phải. Thấy tôi chỉ khẽ gật đầu khi Long nói một câu cũng chẳng liên quan như thế, anh im lặng hồi lâu rồi lại hỏi tiếp.
- Đố em biết sao Song Ngư ở đâu, sao Cự Giải ở đâu?
À! Cái này thì đúng gu của tôi rồi! Tôi lại đang mải mê nhìn sao, nãy
giờ cơ hồ cũng gom góp được kha khá hình thù kì dị, nghe Long hỏi như
thế, tôi liền hí hửng đưa tay lên trời chỉ cho Long một chòm sao đang
ghép lại thành hình hai con cá, nếu chỉ nhìn lướt qua thì sẽ chỉ thấy
đấy là một đống rời rạc, nhưng nếu chịu khó nhìn lâu hơn một chút, nheo
mắt lại để tự mình nhặt ra những ngôi sao không cần thiết, ta sẽ thấy
được hai con cá đang cuốn ngược chiều nhau. Sau khi được tôi giải thích, Long khẽ “Ồ” lên một tiếng đầy thán phục khiến tôi nổ cả mũi vì lừa anh ta được một vố. Sau đó, Long lại tiếp tục hứng thú nhờ tôi chỉ nốt cho
anh đâu là sao Cự Giải. Tôi nheo mắt, chau mày nhìn lên trời một lúc,
rồi vô tình phát hiện ra ngay ở gần chòm sao Song Ngư chính là một con
cua lớn, đang bao bọc lấy hai con cá cuộn tròn vào nhau ấy, có cảm giác
như anh Cua đang che chở cho em Cá thì phải. Ý nghĩ này khiến tôi thầm
phì cười, nhưng lại không dám nói ra vì sợ bị cười vào mặt, vì thế tôi
chỉ giải thích một cách đại khái rằng.
- Đấy! Anh thấy không? Cự Giải rất hợp với Song Ngư, thế nên hai chòm sao này mới được sắp xếp ở gần nhau như vậy.
- Bởi vì họ là huynh đệ?
Long khẽ ngẩng đầu lên, nhìn sang phía tôi hỏi một câu khiến tôi vô cùng khoái chí, liền gật đầu như lật đật.
- Chà! Xem ra người anh em này cũng thông minh đấy chứ!
- Ơi xời! Chuyện ! Ha ha ha ha!
Cứ thế, cả đêm đó chúng tôi như biến thành hai nhà thiên văn học nửa
mùa, chẳng cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn sao đoán hình, rồi chỉ
trỏ lung tung hết cả lên, tiếp sau đó còn đoán ra được cả sao Thần Nông, Thiên Bình, Ma Kết… Chẳng mấy chốc mà những rặng sao li tí bé tí như
dải kim sa chăng kín cả bầu trời đều được chúng tôi đặt tên, đặt tuổi
hết. Nào thì Song Ngư là đại tỉ, còn Cự Giải là đại huynh, mấy chòm sao
bên cạnh toàn là muội muội với đệ đệ hết. Nói xong, cả tôi và Long đều
thấy mình thật ngớ ngẩn. Đêm thật dài nhưng cũng trôi qua thật mau và
yên bình như thế, thoắt cái màn đêm tĩnh mịch đã trốn đi để nhường chỗ
ch