Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328013

Bình chọn: 8.00/10/801 lượt.

m. Người yêu ơi! Xa em
hai tuần anh cũng nhớ em nhiều lắm đúng không! Khổ thân anh! Số phận bắt chúng ta phải xa cách nhau những một tháng liền. Một tháng ở đây đối
với em dài tựa cả thế kỷ. Em nhớ người yêu, đêm nào em cũng khóc, mong
sớm được trở về bên anh. Em đi xa, không có em ở bên anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa, người yêu nhé! Đôi lúc em lại lo sợ rằng khi không có
em ở bên anh sẽ lao vào vòng tay của người con gái khác. Những lúc nghĩ
như vậy em lại không ngăn nổi được nước mắt, nhưng rồi em lại mau nín,
vì em tin người yêu. Người yêu à! Chỉ còn hai tuần nữa thôi. Hãy cố chờ
em nhé!

Em yêu anh nhiều lắm!

Nhớ anh!”

Tôi vừa đọc, vừa nổi cả da gà, tự hỏi không hiểu đây là thư tình hay
tâm thư nữa mà đầu thư nó gởi được cho cha mẹ một dòng còn cuối thư nó
dành trọn cho anh người yêu. Híc!

- Chị ạ! Thôi tụi mình FA đừng đọc mấy cái thư tình vớ vẩn đấy nữa! Để em lên tầng hai xem có khai thác được gì hay hay không.

Nói rồi, Hiền và Mai bé liền rủ nhau trèo lên tầng hai, trong lúc đó
tôi vẫn ngồi ở dưới cặm cụi đọc nốt mấy bức “tâm thư” nữa, thỉnh thoảng
lại vớ được mấy bài thơ mưa, nắng tự cảm đọc cũng hài phết. Trong lúc
tôi đang nghiền ngẫm ngâm thơ thì Mai và Hiền bất thình lình chạy xồng
xộc xuống, lúc chạy xuống được đến nơi, mặt cả hai đứa đều cắt không còn một giọt máu. Hiền vừa cười, vừa mếu máo nói.

- Chị ơi! Hay quá! Ở trên kia có một bức thư hay quá!

- Thư gì! Thư gì!

- Chị phải tự lên đọc đi! Bọn em không tiết lộ trước đâu.

- Không đọc chị sẽ phải hối hận. Thề luôn!

Hiền nói, lại được thêm cái Mai chêm vào. Trước nay tôi vẫn tin tưởng
lời cái Mai bé hơn cái Hiền vì Hiền hay nói đùa, nhưng nay cả hai đứa
đều khẳng định thì tôi cũng không thể nào mà gạt đi được nữa. Vậy là sau màn quảng cáo đầy hấp dẫn của Hiền và Mai, cả nhóm chúng tôi gồm sáu
người liền quyết định rủ nhau lên tầng hai đọc thử. Cẩn thận tiến đến
bức tâm thư, tôi bắt đầu tỉ mẩn từ những dòng đầu tiên được khắc bằng
chì than một cách nguệch ngoạc.

“Tôi đã ở nơi này được ba tuần, cuộc sống ở đây đối với tôi vô cùng lạ lẫm, trước kia khi ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ phải dậy sớm từ lúc năm giờ sáng, chưa bao giờ
phải ăn thức ăn đạm bạc, thiếu chất như thế này, cũng chưa bao giờ phải
nhặt cỏ, quét rác cùng mọi người, nhưng cuộc sống ở đây đã thay đổi tất
cả mọi thứ trong con người tôi. Tôi bắt đầu có ý thức tự giác hơn, bắt
đầu hòa đồng và đoàn kết với mọi người hơn, tôi không còn cô lập một
mình nữa. Sống ở đây tôi mới hiểu rằng cuộc sống của người lính ở ngoài
biển đảo khốn khó và vất vả ra sao, khi mà chỉ mới một tháng trôi qua ở
đây tôi đã thấy đủ cực nhọc thế này rồi. Cuộc sống ở đây có lẽ sẽ cứ
trôi qua bình lặng như thế, cho đến một ngày tôi vô tình thức dậy vào
lúc ba giờ sáng, lúc đó tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm cứ rỉ
ra khiến tôi không sao ngủ nổi, tôi đã định cố gắng nhắm mắt để ngủ cho
qua giấc, nhưng những tiếng tóc tách cứ xoáy vào óc, vang lên trong tiềm thức khiến tôi không sao ngủ được. Và cuối cùng, tôi quyết định bật
dây, đi về phía phòng tắm.

Ba giờ sáng ngày hôm đó,
tôi đã nhìn thấy thứ mà tôi không bao giờ nên nhìn thấy. Tôi vội vàng
quay trở lại phòng sau một hồi đứng chết trân, cả người lạnh ngắt không
còn một giọt máu. Cả đêm hôm đó, tôi cứ thức đến sáng, mắt mở thao láo
không sao ngủ được, những tiếng róc rách vẫn vang lên như một âm điệu
đeo bám lấy tôi… từng ngày… từng giờ…

Kể từ đêm hôm
đó, tôi bị mất ngủ triền miên, cứ đến nửa đêm tôi lại giật mình trong vô thức vì những tiếng róc rách không có thật đó, nó khiến tôi như phát
điên. Mất ngủ, tinh thần tôi trở nên sa sút, tôi không tập trung được
việc gì, cũng không thể trở về nhà được, cảm giác như có một ma lực vô
hình nào đó đang đeo bám khiến tôi thể làm được một việc gì khác. Tôi
nghĩ đã đến lúc tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này. Tôi không thể
sống như thế này được nữa! Tôi không thể chịu đựng sự giày vò đáng sợ
này được nữa!

Tôi viết bức thư này dành cho những
người ở lại, các bạn hãy cẩn thận, đừng bao giờ thức dậy vào lúc ba giờ
đêm nếu nghe thấy tiếng róc rách ở phòng tắm. Nếu không các bạn cũng sẽ
nhận phải kết cục như tôi. Và đây là lần cuối tôi ở lại căn phòng này,
sau này hôm nay tôi sẽ biến mất mãi mãi!”

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đọc xong, tim tôi như ngừng đập, mọi giác quan đều đóng băng hết, chân
tay run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra như tắm khi đập vào mắt mình lại là một
hình đầu lâu xương sọ được vẽ ngay bên trên bức thư, choán cả một khoảng tường nhem nhuốc. Tôi rùng mình, ngã vật về phía sau rồi loạng choạng
nhảy cái ruỳnh xuống sàn nhà, quên luôn cả nỗi đau khi đột ngột tiếp đất từ độ cao như thế. Nhìn thấy tôi mặt cắt không còn một giọt máu, Hiền
và Mai vừa sợ, vừa ngã ra cười. Thế rồi sau buổi tối hôm ấy, phòng chúng tôi đi vệ sinh từ rất sớm, cứ mỗi lần đi là phải có ít nhất hai người
đi kèm cho đỡ sợ. Thiệt tình…mấy ngày cuối rồi m