
r/>
- Đây là kết quả xét nghiệm của con bé..
Tay bà run run cầm tờ giấy lên đọc...
- U não ác tính sao? Ko...ko thể nào. Nó còn rất
trẻ, ko thể mắc ung thu được. - mắt bà giàn giụa nước mắt.
- Bệnh ung thu ko tuỳ thuộc vào tuổi tác và đặc
biệt...đó là di chứng của vết thương cũ để lại.
Trong phòng làm việc vang lên tiếng nấc đứt quãng.
Ngoài cửa, bàn tay nó run run đặt lên nắm cửa. Vì
sao ư, vì nó đang sợ, thực sự rất sợ. Nó đang mắc bệnh? Là ung thư
não sao?
Nó thẫn thờ ra khỏi bệnh viện, trên người vẫn mặc
bộ đồ bệnh nhân. Trong đầu nó lúc này đang rối tung với những suy
nghĩ xa xăm. Rồi mai này nó sẽ ra sao, cuộc sống của nó có được
tiếp tục hay ko. Liệu nó có còn được sống, được yêu hay nó sẽ tan
biến mãi mãi. Chưa bao giờ nó cảm thấy sợ cái chết như vậy. Trước
đây đừng ai nghĩ có thể lấy cái chết ra doạ nó, nhưng giờ thì khác.
Nó đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, nó có một gia đình ấm áp,
có những người bạn thân thiết, có một người rất quan trọng trong
cuộc đời nó, một người mà nó yêu sâu đậm. Nó từng nghĩ cuộc sống
của mình sẽ hạnh phúc kể từ đây nhưng nó ko ngờ rằng mọi chuyện
đến quá nhanh vượp quá sức chịu đựng của nó.
Ánh mắt dại đi, nó bước đi một cách vô hồn giữa
dòng đường tấp nập hối hả về chiều.
" Bin bin ! Kítttttttt. Rầm!"
Chuỗi âm thanh liên tục vang lên. Nó bị xô mạnh xuống
đường chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe tiếng quát to.
- Bị điên à? Đi đứng kiểu gì thế hả? - Người tài
xế taxi trợn trừng mắt quát qua cửa sổ xe rồi rồ ga vọt đi.
Nó nhìn cái người ngã cùng nó đang lồm cồm bò
dậy, mặt mũi chau vào vì đau.
- Dương Thiên Chi! Cậu muốn chết hay sao mà ra đường đi
đứng như thế hả? - Quỳnh như quắc mắt quát nó.
Nước mắt bỗng rơi xuống, nó ôm chầm lấy Quỳnh Như
rồi bật khóc:
- Như, tôi ko muốn! Tôi ko muốn chết mà!
Kéo nó đến khu công viên vắng người, cả hai cùng
ngồi lên ghế đá, Quỳnh Như lau nước mắt cho nó, nhẹ nhàng hỏi :
- Chi, nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
Mắt nó đỏ hoe nhìn lên bầu trời, nó kể hết cho
Quỳnh Như nghe mọi chuyện. Nắm lấy bàn tay gầy của nó, cô khẽ nói:
- Cho tôi xin lỗi vì tất cả những điều trong quá khứ
mà tôi đã gây ra.
-Chuyện đã qua rồi mà, đừng nhắc lại nữa.
- Tôi...có thể....
- Đồ ngốc. Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn.
- Cảm ơn cậu. Người bạn tốt.
..............
Lúc nó về nhà trời đã tối hẳn, cúi nhìn đôi giày
thể thao đen quen thuộc để ngoài cửa, nó ngẩng đầu, lấy lại vẻ tươi
cười bước vào nhà. Nó ko muốn để Hữu Duy thấy nó buồn.
- Con/ em/ chị / cậu/ bà đi đâu về vậy? - Mọi người
vội vã hỏi làm nó bật cười.
- Mọi người đừng lo, con chỉ ra ngoài hóng gió một
chút thôi mà.
- Hóng gió cái gì? Em phải biết thương bản thân mình
chứ, em đó, vào viện mà ko báo anh một tiếng. - Hữu Duy lo lắng
khoác ác của mình vào người nó.
- Woa. Tình cảm quá! - Đinh Huy cười nháy mắt.
- Thôi .em về là tốt rồi. Anh cứ tưởng em bỏ đi bụi
luôn chứ. - Hoàng Dương xoa đầu nó. Bà Hạ nhìn nó thoáng buồn.
- Ăn cơm thôi nào. Em chuẩn bị xong hết rồi đây. -
Tiếng Nhi từ trong bếp vọng ra.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé tràn ngập ko khí hạnh phúc
của một đại gia đình.
Nó đẩy cửa bước vào phòng, vị bác sĩ già ko quá
ngạc nhiên về sự xuất hiện của nó.
-Cháu ngồi đi.
Kéo ghế ngồi, nó nhìn ông ngập ngừng.
- Bác sĩ....cháu....bệnh của cháu có chữa được ko
ạ?
- Ta ko chắc. Nều phẫu thuật, Tỉ lệ thành công là
50%. - Ông thở dài.
- Vậy là cháu sẽ chết sao? - Nó thẫn thờ cười
buồn.
- Nếu như thành công, cháu...có thể tổn thương trí
nhớ.
- Cháu hiểu. Cháu sẽ phẫu thuật.
- Được, tạm thời ta sẽ tiêm thuốc ngăn khối u phát
triển cho cháu. Đang ở giai đoạn 2 nên thời gian này cháu chú ý cẩn
thận đi lại vì những cơn đau đầu sẽ thường xuyên xuất hiện.
****
Vậy là Tết đã đến, Tết - một ko khí nhộn nhịp tươi
vui nhất cả năm nhưng sao trong nó lúc này là một nỗi buồn thăm thẳm.
Đêm nay là đêm giao thừa, là đêm chuyển giao giữa năm
mới và năm cũ, của quá khứ và hiện tại.
Mọi người kéo tay nhau ra phố cùng nhau đón xuân, nó
cũng như bao người, hào hứng nắm tay Hữu Duy hoà vào dòng