Disneyland 1972 Love the old s
Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324380

Bình chọn: 8.00/10/438 lượt.

* * *

Bỗng một lũ con gái tầm 10 đứa kéo đến bàn nó ngồi, đứa dẫn đầu quát:

- Mày là Dương Thiên Chi ?

- Phải! Tôi quen mấy người? - Nó khẽ liếc lũ kia một cái rồi lại tiếp tục ăn.

- Tao biết mày chỉ giả bộ gây với Hữu Duy để anh ấy chú ý
đến mày thui chứ gì. Đừng có mà mơ tưởng hão huyền. Khôn hồn
thì tránh xa hoàng tử ra ko đừng trách tao ác.

" cạnh" - nó lúc này đã buông dĩa xuống, đứng lên chơi trò "đối mặt".

- Này từ nãy tới giờ cô lải nhải cái quái gì thế! Hoàng tử ư! Cái tên biến thái vô duyên đó hả. Điên. Tôi ko dỗi hơi mà
đếm xỉa đến hắn và cũng ko có thời gian nghe những lời nhảm
nhí của mấy người đâu. Tránh ra, ngáng đường quá đấy ! - Nó
tuôn một tràng rồi bước đi nhưng :

- Mày được lắm! Tụi bây đánh con nhỏ đó cho tao.

Thế là cả lũ định nhảy vào hội đồng nó thì :

- DỪNG LẠI - Một chàng trai bước đến. Anh toát lên một vẻ
đẹp trai và rất ấm áp. Mái tóc dài boy hàn màu hoe vàng đẹp
cực kì.

- Hội trưởng - Cô bạn kia há hốc miệng.

- Mấy người nghĩ gì mà lại đi gây sự ở trường vậy hả. Hãy cẩn thận đấy - Giọng anh trầm trầm vang lên.

{TG: Hehe. Oai như cóc.

Hội trưởng: muốn chết hả. Ok. Bốp!

Tg: " zô bệnh viện"}

Tụi con gái kia nghe thấy thì ngậm ngùi tức giận kéo nhau đi!
Ai dám ko nghe lời hội trưởng hội học sinh chứ, vớ vẩn lại bị đuổi học như chơi ý chứ, với cả các nàng đâu muốn bị mất
điểm trước hội trưởng - 1 trong 3 hoàng tử của Đại Vương.

- Cám ơn hội trưởng! - nó lên tiếng.

- Ừ! Đó là trách nghiệm của tôi mà. Ờ mà em là hoc sinh lớp nào vậy. Sao tôi chưa từng gặp nhỉ?

- À, em là học sinh mới chuyển từ HIWIN sang , Lớp 12A1 ạ.

- Ồh. Vậy là cùng lớp tôi rồi. - Anh khẽ cười.

- Thế sao em ko thấy hội trưởng nhỉ?

- Tại mấy bữa nay tôi có việc nên ko xuống lớp được.

- À ra vậy. Hội trưởng vất vả thật

- Ko đến nỗi nào. Mà em cũng tài nha, chưa đứa nào lại nói Hữu Duy như em đâu.

- Thì giờ có em nè! Thui em về lớp đây. Bye hội trưởng.

- ukm. Hẹn gặp lại!

¤ ¤ ¤ ¤

Nó lang thang lê bước về lớp. " sao dạo này mình xui thế ko biết".

Nó ngồi vào bàn, quay sang bên cạnh thấy cái tên đáng ghét
đang ngủ ngon lành ( Đoán ra ai ko). Nhìn hắn ngủ trông cũng đẹp trai , đáng yêu đấy chứ! Nó bất giác lại thở dài nhớ đến 1
kỷ niệm.

- Nhìn đủ chưa - Giọng nói của cậu làm nó giật mình.

- Ai thèm nhìn. Tưởng mình đep lắm ấy. Quên chưa soi gương hả - Nó chối bay chối biến.

Đúng thật là lúc này tóc cậu hơi rối và xù lên đôi chút nhưng vẫn đẹp trai lắm nhé!

- Tui ko thèm chấp cậu- Hữu Duy nói.

- Có muốn cũng ko chấp được đâu.

- Cô dám!

- Why not. Đồ gà. Lêu lêu. - nó lè lưỡi trêu hắn rồi chạy biến.

Dương Thiên Chi. đứng lại cho tôi. - Hữu Duy cũng tức tốc đuổi
theo bắt cho bằng được cái tội dám xỉ nhục cậu.

" Con nhỏ đáng ghét, ta bắt được sẽ ko tha cho mi đâu"

- Mơ à? Chưa đến tối đâu nha! - Nó vừa chạy vừa ngoác miệng nói với lại.

- Tui mà tóm được thì cậu chết với tui. ĐỨNG LẠI!

- Ế! Đời tui còn dài lắm chưa muốn chết chung với cậu đâu. Tìm người khác đi!

Trên sân trường giờ ra chơi có 2 vận động viên điền kinh đang
tranh cup vô địch ko ai khác ngoài nó và cậu. Những con mắt
hình quả bom đang nhìn nó như muốn nhấn nút nổ luôn vậy. Nhưng
cũng ko ít ánh mắt nhìn hoàng tử mà thất vọng kiểu " ối anh
ơi. Mất hình tượng quá".

- Hương Cầm, ko thể để nhỏ đó cướp hoàng tử được. - Ns1

- Phải đó! Phải cho nó một trận cái tội dám tiếp cận hoàng tử của chúng ta. - Ns2.

- Tất nhiên. Đâu dễ gì mà tha cho nó. Chuyện lần trước đánh
nó ở canteen do con nào phụ trách vậy? - Hương Cầm gằn giọng.

- À. Do con nhỏ Trúc Diễm làm đó.- Ns2.

- Hừ! Có mỗi việc cỏn con như thế mà làm ko xong.

" Dương Thiên Chi, tao đã gián tiếp cảnh báo mày rồi mà, ko nghe thì ráng mà nhận lấy hậu quả. Hahaha".

Còn về phía tụi nó và cậu sau khi rượt nhau một vòng quanh
trường một hồi , cậu cũng đã thấm mệt, ngồi gục xuống bãi
cỏ ở khuôn viên sau của trường vừa thở vừa than:

- Hộc hộc. C....cái....đồ.. hộc ..... đáng...ghét! Sao chạy... nhanh dữ vậy?

- Các hạ quá khen! Hồi ở