
/>- Thôi tôi xin cô, cô mà gọi như thế tôi chẳng mấy mà lên chức cụ đâu. - Mẹ. Con tới dự sinh nhật bạn, mặc kiểu này có kỳ quá không?
- Kỳ gì chứ. Con gái mặc như vậy mới ra dáng con gái.
- Chứ bình thường con là con trai chắc - Nó nổi điên, mẹ nào
mẹ nói con như thế. Ngay cả mẹ cũng nói nó như thế thì xem ra
người kia cũng nói phải.
- Để mẹ kêu chú lái xe đưa con đi.
- Mẹ mới mua xe?
- Ô hay cái con bé này, chủ tịch cả một tập đoàn mà ko có riêng đi sao. - Bà nhéo má nó.
- Au. Hì. Con quên. Con đi nha mẹ.
Nó xỏ đôi giầy cao gót màu trắng rồi từ từ đi ra ngoài, cảm giác đi giày cao gót cũng may ko tệ.
Phía ngoài cửa đã có sẵn một chiếc Limous màu đen sáng
loáng. Trước cửa xe là bác lái xe lạ hoắc mà nó chưa từng
gặp, thấy nó ông nở nụ cười hiền:
- Cô chủ, mời lên xe!
- Bác đừng gọi cháu như thế, cứ gọi cháu là Tiểu Mỹ đi ạ. - Nó vội xua tay.
- Vậy Tiểu Mỹ cháu vào xe đi.
Ổn định chỗ ngồi trong xe, ông Hân quay xuống hỏi nó:
- Bây giờ cháu muốn đi đâu?
- Dạ. Cho cháu đến.....
Nó sực nhớ ra trước nay nó đâu có biết nhà Mỹ Quyên. Ko có cách nó rút điện thoại ra gọi cho Hữu Duy.
" Gà ngốc, em ở đâu"
Cách xưng hô thay đổi 180độ khiến nó ngượng đỏ mặt.
- Em ko biết nhà Mỹ Quyên ở đâu. Làm sao bây giờ?
- Đứng yên đó anh tới đón em.
- Không cần, em lấy địa chỉ là được rồi
.......,....
Thấy vợ ngồi ngẩn người trước cửa sổ, ông Nhật khó hiểu :
- Mình à đang nghĩ gì thế.
Bà Hoa giật mình, vội bình tĩnh lại đáp:
- Ko.ko có gì.
- Có gì mình cứ nói để cả hai cùng giải quyết.
- Thực ra tôi đã gặp người phụ nữ đó.
- Bà ta đã xuất hiện? - ông có chút hoảng, chẳng lẽ người mà họ ko muốn gặp nhất đã xuất hiện.
- Bà ấy đã trở lại thật rồi.
- Chúng ta có nên tiếp tục giấu con chuyện này?
- Ngàn vạn lần tôi rất muốn nói cho nó biết sự thật nhưng tôi sợ sẽ mất đi nó, nó sẽ ghét tôi ,rời xa tôi mãi mãi.
Giọt nước mắt khẽ rơi trên má.
- Mình à, chúng ta đều rất thương nó nhưng ko thể ko cho nó biết mẹ đẻ của nó là ai được.
Lời ông vừa dứt, cửa phòng bỗng xuất hiện thân ảnh vô hồn
của Hoàng Dương. Ánh mắt anh dại đi, tai ù ù như mình vừa nghe
nhầm. Ông bà Trương cũng hoảng loạn thật sự.
- Con à... Con - Bà ấp úng.
- Ba. Lời ba nói là thật sao? - Anh hỏi dồn.
- Ba...
- Sao 2 người ko nói đi. HẢ. Tại sao thế. Nói đi ba mẹ nói đi, con là con ruột ba mẹ phải ko?
- Ba mẹ xin lỗi. - Bà Hoa khóc oà lên.
- Không! Ba mẹ nói dối. Nói dối.
- Chỉ vì mẹ ko muốn mất con nên đã ko cho con biết sự thật. Thứ lỗi cho ba mẹ.
- Mẹ con là ai?
- Là người đó. - bà chỉ tay vào bìa cuốn tạp chí kinh tế.
Anh thực sự bật khóc, bỏ chạy vào phòng khoá chặt cửa lại.
Anh thực ko muốn tin đây là sự thật. Tại sao ba mẹ anh yêu thương ko phải là ba mẹ ruột mình chứ.
Trên đường tới nhà Mỹ Quyên ko hiểu sao nó khát vô cùng, vội bảo bác Hân tấp xe vào lề đường.
- Để bác đi mua nước giúp cháu.
- Không cần đâu ạ. Cháu tự đi mua được.
Nó bước ra khỏi xe, cảm giác đầu tiên là cái lạnh thấu xương, giờ thì nó hối hận thực sự. Trời càng về khuya càng buốt
mà nó lại không đem theo áo khoác, cũng may là cửa hàng bán
nước cũng gần đây nên nó không phải đi đâu xa.
Trong tiệm
đèn sáng cũng có vài người đang mua đồ, nó sẽ ko để ý và
lấy nước trở về xe nếu như câu chuyện của hai bác gái khách
hàng không vang bên tai nó.
- Chị xem, bọn trẻ bây giờ thật là hết chỗ nói.
- Phải phải. Cứ đứng ngu ngơ giữa đường thế kia sớm muộn gì cũng bị xe đụng.
Nó theo hướng chỉ của bác gái kia nhìn thử xem, quả nhiên
giữa dòng xe đông như thế có một cô gái đứng đó. Liên tưởng
đến cái chết của ba, nó run nhẹ, loạng choạng bước về xe. Trên đường đi, nó càng lại gần và chợt nhận ra cô gái kia là
người mà nó vừa thương vừa hận, cô bạn phản bội Quỳnh Như.
" BIN BIN BIN ". Tiếng còi xe gào rú vang lên. Nó thấy một
chiếc xe đang lao nhanh về phía Như. Vất hết mấy chai nước ra,
một lần nữa nó ko kịp suy nghĩ gì mà lao thân ra đường đẩy Như tránh khỏi bàn tay tử thần. Mặc kệ cô ta có lừa ga