Disneyland 1972 Love the old s
Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

i thay chiếc áo. Đúng là áo nam có khác, nó
mặc vào trông rộng thùng thình. Có điều lạ là nó thấy một
mùi hương thơm nhẹ ở cái áo này. Hẳn chủ cái áo này dùng
loại nước hoa rất đắt tiền.

Xong xuôi, phu nhân mời nó uống trà và cảm ơn nó đã giúp bà chuyện hồi sáng.

Cả hai nói chuyện rất vui vẻ và nhận ra rằng mình rất hợp đối phương.

Một giọng trẻ con ngái ngủ vang lên.

- Oai. Mẹ ơi. Con đói rồi! -cậu bé 7, 8 tuổi từ trên lầu đi xuống rồi sà vào lòng bà dụi dụi đầu.

- Nhóc con dậy rồi à? Mau chào khách đi con.

Cậu nhóc mở mắt nhìn vị khách, chợt mắt nó sáng chưng như đèn pha. Tay chỉ chỉ nó.

- Chị.....

- Hả? Ơ.....Thiên! - nó ngạc nhiên.

- Hai đứa quen nhau à? - phu nhân hỏi khi thấy 2 đứa này cứ lắp bắp.

- Chị dễ thương của con đấy mẹ ạ! - Nhóc Thiên tót từ mẹ sang nó, ôm chặt lấy cổ nó rồi mi vào má nó.

- Vậy ra cháu là người chụp hình chung với hai anh em nó ở công viên?

- Vâng. Thì ra bác là mẹ của Thiên và....

Khoan. Gì đây? Mẹ của Thiên thì cũng tức là mẹ của...Aaaa. Là mẹ của Hữu Duy.

- Cháu là bạn của Hữu Duy nhà bác hả?

- V...vâng

- Thảo nào bác thấy con quen thế! Mà Thiên có vẻ quý cháu lắm đấy.

- Mẹ, con đã bảo lớn lên cưới chị ấy làm vợ mà! - nhóc Thiên phùng má nhìn mẹ.

- Cái thằng nhóc này!

- Chị!

- Hả?

- Sao chị lại ở đây?

- Cô bé giúp mẹ đánh cướp đấy. - Bà Lan Vân nhanh miệng nói thay nó!

- Chị giỏi quá! Mà chắc tên cướp xỉu luôn hả chị?

- Sao con biết hả Thiên?

- Chị ấy đánh võ giỏi lắm á! Ngay cả anh hai cũng ko thắng được cơ.

Ồ ra vậy, vậy thì từ nay con bà đã có người trị rồi.

Hữu Duy phóng như bay trên đường. Cậu lao vào hết các ngõ ngách của thành phố. Lòng lại nóng như lửa đốt thầm trách cái con
gà con này ko biết lại chạy lung tung đi đâu nữa.

Cậu ghé
vào quán Bạch Tuyết tìm nó nhưng cũng ko thấy. Bực mình thử
rút điện thoại ra liên lạc với nó xem có được ko nhưng lục hết túi quần túi áo vẫn ko thấy điện thoại đâu. Cậu sực nhớ là
sáng nay để quên ở bàn ăn nên đành phi xe về lấy.

Quán Bạch Tuyết rất gần biệt thự nhà cậu nên chỉ vài phút sau cậu đã về tới nhà.

Dì Tư vội chạy ra mở cửa:

- Cậu Duy sao hôm nay cậu lại về giờ này?

- Cháu có việc gấp - Hữu Duy đáp gọn lỏn rồi chạy vào nhà lấy điện thoại.

Đi ngang qua sân cỏ cậu nghe thấy tiếng cười sằng sặc của nhóc Thiên và tiếng sủa của con Lulu. Cậu hướng ánh mắt đến nơi
phát ra âm thanh kia . Mặt cậu bỗng biến sắc, cả người chết
lặng khi thấy bóng nó đang chơi đùa với Thiên và con lulu.

Nó có biết cậu đã đi tìm nó bao lâu rồi ko, trong khi nó lại ở đây chơi vui vẻ như vậy.

Cậu tức giận hùng hổ tiến về phía nó.

Nó đang cầm cái vòi phun mưa dội vào người con lulu, cảm thấy
có gì đó cứ rờn rợn khắp sống lưng. Theo phản xạ tữ nhiên,
nó quay người nhìn phía sau. Đôi mắt nó mở to hết cỡ nhìn Hữu Duy đằng đằng sát khí tiến về phía mình , tay bất giác đánh
rơi chiếc vòi nước xuống làm ướt hết gấu quần jean.

Hữu Duy đứng trước mặt nó, cậu gằn từng từ một:

- Tại - sao- lại - ở - đây?

- Ơ....tôi.... - Nó lắp bắp ko nói nên lời.

- Tôi hỏi sao lại ở đây. Có biết tôi lo thế nào ko hả?

Hữu Duy vừa quát vừa ghì chặt hai ống tay nó.

Nó ko nói gì, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt cụp xuống như người biết lỗi.

- Nói đi chứ! Tại sao cô.....

Hữu Duy đang nói bỗng khựng người lại. Cậu thấy lòng bàn tay mình ướt.

Vội bỏ tay ra khỏi ống tay nó, cậu đưa tay lên nhìn rồi lại
nhìn tay nó. Một dung dịch màu đỏ đang lan ra cánh áo từ chỗ
tay bị cậu nắm.

\\" Xoẹt\\".

Ko suy nghĩ lâu, Hữu Duy đưa tay xé rách ống tay áo nó.

Nó hoảng hốt cố giấu tay đi nhưng bị tay cậu chặn lại.

Cánh tay trắng trẻo ko tì vết của nó đang gắn một lớp băng mỏng thấm đẫm máu.

Cậu tự trách mình vừa nãy mạnh tay quá, hẳn đã làm nó đau lắm.

Cậu lại nhìn nó hỏi:

- Thế này là sao? Chuyện gì đã xảy ra hả?

- Là.....

- Duy! Con đang làm gì vậy. Chi đang bị thương mà. - bà Vân từ
trong nhà chạy ra, hốt hoảng khi thấy tay nó lại chảy máu.

Bà n