
hắn – Antoni.
-Cậu chủ, cậu tỉnh lại rồi à?_ Bà Phương khẽ reo lên, trợ lý Kim cũng nhổm dậy phía sopha.
Hắn nhìn quanh, trong căn phòng của hắn, bà Phương, ông Trịnh quản gia và trợ lý Kim đang nhìn hắn đầy lo lắng. Còn phía cửa sổ là cái kẻ đã đánh hắn, cái kẻ mà hắn luôn bắt gặp bên cạnh vợ mình. Hắn ngồi dậy, nhấc ly nước bên cạnh, tu một hơi rồi đứng lên đi ra phía tủ áo.
-Giám đốc, giám đốc đi đâu thế?
-Cậu chưa khỏe lại đâu, bác sĩ bảo cậu bị căng thẳng quá mức, cậu phải nghỉ ngơi.
-Không có thời gian nghỉ ngơi nữa, vợ tôi đang gặp nguy hiểm…_ Hắn khoác áo vào người vội vã. – Trợ lý Kim, đã có tin gì về Antoni chưa? Gọi cho bọn thám tử đi, tôi cần tìm Antoni ngay bây giờ.
-Thì ra việc anh liên quan đến bọn tội phạm ma túy là có thật. Và Jen phải gánh chịu hậu quả do anh và bọn chúng gây ra, đồ đê tiện._ Linn bây giờ mới mở miệng, anh lớn tiếng giễu cợt, khinh bỉ hắn.
Hắn điên cuồng lao lại phía Linn, hắn đẩy Linn vào tường rồi dí sát vào mặt anh rít lên:
-Anh không thể hiểu, và cũng không bao giờ hiểu được mọi chuyện đâu. Im lặng và cút đi trước khi tôi giết chết anh.
-Nếu anh làm được. Hãy chứng minh cho tôi thấy._ Linn nghiến răng thách thức.
-Giám đốc, bọn thám tử nói đã điều tra được cái xác trong chiếc xe đó không phải của Vaycan. Còn Vaycan đã bỏ trốn, hình như là đến đông bắc Canada rồi._ Trợ lý Kim thông báo tình hình làm hắn dừng lại và buông tay khỏi Linn.
-Vậy được rồi, bây giờ anh đưa Ivy đến nhà cũ của tôi ở tạm vài hôm đi. Hãy lo cho cô bé, đừng để bọn chúng tìm ra con bé. Còn mọi việc tôi lo được.
Hắn vội vã chạy lại phía bàn làm việc, tìm chùm chía khóa ném cho tay trợ lý rồi mở một ngăn kéo bàn lôi ra một khẩu súng mạ crom trên thân đầy những hình thù được chạm trổ tinh xảo.
-Không được giám đốc, hiện tại cảnh sát đang để ý chúng ta, giám đốc không thể tự ý hành động như vậy được._ Trợ lý Kim hốt hoảng chạy lại.
-Dẹp bọn cảnh sát đó lại đi, hãy làm những gì tôi nói. Còn nếu anh không dám thì để tự tôi._ Hắn vẫn chăm chú lắp đạn vào khẩu súng cũng không quên dắt thêm vào băng vào túi và lưng quần.
-Giám đốc, mọi chuyện phải từ từ. Hiện tại chúng ta phải tìm cách qua mặt được cảnh sát đã, mọi chuyện hãy để tôi thu xếp trước, giám đốc đừng nóng vội._ Trợ lý Kim tiến lại gạt tay cầm súng của hắn xuống.
-Anh có biết là vợ tôi đang gặp nguy hiểm không hả? Anh có biết bọn chúng là những ai không hả? Là tổ chức ma túy khét tiếng thế giới với một lũ giết người không hề ghê tay. Đó là vợ tôi, là vợ tôi đấy anh hiểu không?_ Hắn tức giận túm lấy trợ lý Kim gào lên.
-Nhưng anh đi thì làm được gì? Nếu biết chúng là những kẻ như thế thì anh định sẽ làm gì? Xông vào cứu vợ với khẩu súng đồ chơi đó hả? Hay báo cảnh sát?_ Linn nhìn hắn nghiêm nghị.
-Tôi đã nói anh im đi cơ mà. Đừng buộc tôi phải giết anh._ Hắn buông trợ lý Kim ra rồi chĩa súng về phía Linn hăm dọa.
-Cậu chủ, cậu bình tĩnh đã. Hãy để trợ lý Kim giúp cậu thu xếp mọi việc đã, cậu chủ._ Bà Phương vội chạy lại ôm lấy tay hắn nài nỉ.
-Đúng rồi, thiếu gia hãy bình tĩnh lại đã, bây giờ cảnh sát chỉ chờ chúng ta có hành động khả nghi nào là sẽ bắt hết…tôi cũng không hiểu biết lắm nhưng nếu thiếu gia bị bắt thì ai sẽ cứu tiểu thư đây._ Quản gia Trịnh cũng tiếp lời vợ và tiến lại níu vạt áo của hắn.
-Vậy các người bảo tôi phải làm gì? Ngồi chờ ư, chờ bọn chúng hại chết vợ mình ư?_ Hắn gục xuống bàn xới tung mớ tóc trên đầu.
-Hãy để tôi đi!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Linn, hắn cũng ngóc dậy nhìn anh với một đôi mắt khó hiểu nhưng vẫn đầy sự ghét bỏ. Linn từ từ tiến lại phía hắn, đôi mắt anh dịu xuống, không còn nhìn hắn khinh bỉ như trước, anh chìa tay về phía hắn với một vẻ thân thiện hơn.
-Anh yêu cô ấy…tôi cũng vậy. Nhưng tôi biết người cô ấy chọn vẫn là anh. Vì thế đừng làm gì có hại cho bản thân mình, hãy để cô ấy còn được gặp lại anh.
-Anh…_ Hắn tự dưng không biết phải nói điều gì với Linn, hắn chỉ biết ngước mắt lên nhìn anh như muốn hỏi điều gì đó.
-Đừng nghĩ tôi giúp anh. Cũng đừng cho rằng tôi cao thượng, bởi tôi chưa nghĩ đến chuyện sẽ bỏ cuộc. Tôi yêu Jen và chỉ muốn cứu cô ấy mà thôi, tôi muốn cô ấy hạnh phúc._ Linn nhìn ra ngoài khung cửa sổ mờ mờ, đôi mắt anh đăm chiêu, thoáng chút buồn bã.
Linn bước ra cổng căn biệt thự ven biển, anh đã đàm phán thành công với Kay – cái tên chồng bướng bỉnh của Jen. Mặc dù hắn vẫn cuồng lên đòi đi cứu cô, nhưng vì mọi người can ngăn và Linn phân tích những lý do khó khăn trước mắt thì hắn đành chịu ngồi nhà chờ đợi tin tức của anh và trợ lý Kim.
-Hãy thông báo cho tôi mọi chuyện, trợ lý Kim._ Hắn bước theo tay trợ lý dặn dò.
-Giám đốc yên tâm, tôi sẽ báo mọi việc thật cụ thể. Giám đốc đừng lo lắng và nóng vội, như thế…
-Tôi biết phải làm gì, anh cứ lo việc của mình đi. Nếu thương lượng được bằng tiền thì cứ làm, không cần báo trước