
đáng ghét tới thế này không? Hoàng Thế Hiển
luồng nhiệt bộc phát, tự dưng lườm lườm cái bụng vô tội của Trương Ngọc
Uyển Nhi, thở dài, sau rồi cũng ôm vợ vào lòng, thơm nhẹ lên trán rồi
cùng vợ ăn hoa quả, xem vài chương trình giải trí, sau đó vỗ về cho cô
ngủ ngon hơn, có người con gái này trong vòng tay, đối với cậu mà nói,
là giống như có cả thế giới rồi.
…..
…..
Sáng hôm sau Uyển Nhi mới nhớ ra chuyện phải thông báo cho anh Sên,
mà gọi cho anh thì anh bảo đang ở sân bay, nên cô định bao giờ anh về
nước mới thông báo cho vui.
Nhi tìm số của Kim Chi, sung sướng nói chuyện, chẳng thể ngờ được, đầu dây bên kia cười ha hả.
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày đúng là con ngu số một trên đời!”
-“Kim Chi, bạn sao vậy? Bạn ốm à?”
-“Tao không ốm, nghe rõ tao nói đây này, ngày đó là tao và thằng anh
quý hóa của mày bày ra màn kịch đó đấy, tất cả chỉ là để ngăn mày với
Hoàng Thế Hiển tới với nhau, nhưng chẳng thể ngờ, Hoàng Thế Hiển bị mày
bỏ bùa nặng quá, dù tao có nhân cơ hội đó tiếp cận cũng chẳng thể nào
lọt vào mắt hắn…”
-“Bạn đùa à…”
-“Đùa khỉ mốc, mày không bị vô sinh, mà mày bị bệnh đần, đần thối nát luôn, không ngờ lão Sên có thể lừa mày lâu như vậy!”
-“Đừng…đừng vu oan cho anh ấy…bạn thật ác…”
-“Mày không tin thì hỏi hắn ý, dù sao chuyện tới nước này, tao cũng chẳng đóng kịch với mày nữa, giờ tao có cuộc sống mới rồi. Chào thân ái nhé!”
Tiếng tút tút dài vô tận, cả người cô bàng hoàng…
Không, chuyện đó không phải sự thật! Chắc chắn Kim Chi nói dối!
Đó là người mà cô tin tưởng, là người làm chong chóng cho cô, kiệu cô đi thả diều, là người mua kẹo kéo cô ăn, là người chở cô đi bán sen, là người mua bánh cuốn thịt nướng cho cô…
Là người luôn chiều chuộng cô.
Đó, đâu phải là người lừa cô?
Cả ngày hôm ấy, cô ăn không vào, ngủ cũng không yên giấc, Hiển tưởng
cô vì thai nghén khó chịu nên cố gắng cưng chiều. Cũng là lỗi của cậu,
biết thế đã dùng biện pháp an toàn, Nhi còn trẻ con quá, tự dưng phải
mang bầu rồi chuẩn bị làm mẹ thế này, có lẽ cô chưa kịp thời chuẩn bị
tâm lý.
-“Em xin lỗi, là do em quá ngu nên cậu cũng khổ theo em…”
Bỗng dưng cô nói, nghẹn ngào, nước mắt vương từng giọt trên má. Cô
như vậy, khiến lòng cậu chua xót, lau nước mắt cho vợ yêu, cậu nịnh
ngọt.
-“Vợ đâu phải lúc nào cũng ngốc đâu…”
-“Cậu không cần động viên em!”
-“Vợ nghĩ mà xem, chồng cao to đẹp trai tư chất ngời ngời thế này,
vậy mà vẫn bị vợ đưa vào tròng, vợ cũng không phải dạng vừa đâu…”
Hiển trêu, rồi cù Nhi vài phát, cô bật cười khanh khách.
-“Đừng mà, xin cậu…đừng…em buồn lắm…”
-“Có dám khóc nhè nữa không?”
-“Em không…không dám nữa…”
Có cậu ở bên khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vẫn thói quen cũ chui rúc quấn quanh người cậu, cảm giác rất tuyệt vời nhé, ước gì
kiếp này cậu mãi mãi là của cô, kiếp sau dù khổ như nào cô cũng chịu.
Ngày hôm sau, Sên về nước, Uyển Nhi tìm gặp anh, cô thực sự vẫn mong muốn, là Kim Chi nói dối.
Hai người hẹn gặp nhau ở khách sạn, cô chỉ mong anh phủ nhận, nhưng
anh chẳng hề, khi nghe tin cô có thai, anh gần như nổi khùng, đó là lần
đầu tiên trong đời cô thấy anh không giữ được bình tĩnh.
Cô sợ hãi, cô muốn rời khỏi, mà không có cách nào, điện thoại của cô, họ cũng thu mất. Có rất nhiều người mặc áo đen đi theo anh, họ ép cô
lên xe, chở tới một khu rất vắng vẻ, cô không biết anh muốn làm gì cả,
chỉ thấy rất sợ, rất run, lúc này đây, cô chỉ ước được gặp cậu.
Ba tiếng sau đó, ở công ty, Hoàng Thế Hiển nhận được cuộc gọi từ vợ yêu, nhưng người đầu dây bên kia lại không phải Nhi.
-“Nói mau, nói nó tới cứu em!”
-“…”
-“Hoàng Thế Hiển, Trương Ngọc Uyển Nhi đang nằm trong tay tao, khôn hồn thì tới đây một mình…”
-“Nhi, nói mau, nói nó tới, chẳng phải em bảo nó yêu em hay sao? Bảo nó tới cứu em đi chứ?”
Có những giây phút, cô thực sự muốn kêu cậu tới, nhưng nhìn lũ người
độc ác cười gian xảo, cô ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ ấy, chỉ mình cô chịu là quá đủ rồi, nếu cậu tới không biết chúng sẽ làm ra những chuyện gì
nữa? Cô mím môi, nhất định không lên tiếng.
-“Gọi nó đi, gọi tên nó đi, cậu chủ ơi, đại thiếu gia ơi, cứu em với, mọi ngày em vẫn gọi tình cảm thế cơ mà? Sao hôm nay lại câm như hến
vậy?”
-“Em nói, hoặc là em mất con?”
Trong gian phòng chật hẹp, người đàn ông cùng ánh mắt lạnh lẽo tiến
con dao sắc nhọn theo một đường thẳng từ trán cô, qua mũi, lướt xuống
cằm, dần xuống, dần xuống phía dưới, anh ta định hại đứa nhỏ thật ư? Quá đỗi kinh hoàng, Nhi van nài.
-“Xin anh…đừng…đừng làm gì…tôi cầu xin anh…”
-“Hoàng Thế Hiển, nghe thấy chưa?”
-“Đừng nghe anh ta, ở đây có nhiều người lắm…cậu…đừng tới một
mình…xin anh, đợi em bé ra đời, anh muốn làm gì tôi cũng được, xin anh
tha cho con tôi, tha cho cậu…”
-“Mày nghe rõ rồi chứ? Địa c