
nhẹn giựt lại túi xách. Vui mừng với chiến thắng chưa bao lâu, cả bất ngờ bị hai bảo vệ túm cổ:
-Học sinh mà dám giựt đồ của người già ngay trong siêu thị hả!
Bà già lẹ mồm:
-Hai cậu mau đưa túi xách cho tôi, cháu tôi đang ở bệnh viện chuẩn bị mổ tim rồi. Tôi sợ ko kịp gặp nó quá, nhanh đi.
Hai bảo vệ ngoan ngoãn đưa túi xách cho bà cụ, T.Khanh và Tiểu Anh le hét tỉ tê ngăn lại. Nhưng hai tên bảo vệ vẫn cứng đầu đưa túi xách cho bà già, bà cụ lấy được túi xách chạy nhanh như chóp, Tiểu Anh và T.Khanh tức tối vì bị mắc mưu của bà già. Hai bảo vệ lôi họ đến đồn cảnh sát:
CS: -Hai cháu nói đi, tại sao lại giựt túi xách của bà cụ già.
T.Khanh: -Tyụi cháu đâu có làm gì đâu chứ, rõ ràng là bà cụ đó cướp túi xách của người ta, bọn cháu có ý tốt đuổi theo, ai ngờ vô siêu thi bị hai tên bảo vệ đáng ghét này bắt lại rồi thả cho bà già đó đi há(chỉ vào mặt hai tên bảo vệ)
CS: Còn hai chú, hai chú đã trông thấy những gì.
Bảo vệ 1: -Dạ thưa anh chúng tôi bắt gặp hai đứa nhỏ này nè, chúng đuổi theo một bà cụ tuổi già sức yếu rồi giựt túi xách trên tay bà cụ ấy nữa, chúng còn làm đỗ và hư hỏng một số hàng hóa trong siêu thị trong lúc rượt bà cụ đó nữa. Cho nên thấy vậy chúng tôi vào cuộc bắt hai nhock này lại, thả bà cụ đi vì bà ấy đang có thân nhân trong bệnh viên đang trong tình trạng nguy kịch.
Tiểu Anh: -Hai chú có nhầm ko đó, bà ta mới là kẻ cướp giựt, bà ta du khống đổ tội cho chúng tôi đây nè. Còn hai chú tội thả tội phạm đi như vậy tôi còn chưa tính với mọi người nữa đó.
Sau đó một chú cảnh sát dẫn theo bà cụ lúc nãy cùng chiếc túi xách đến
CS: -Có lẽ chúng ta có sự hiểu lầm ở đây, bà cụ này đã giựt túi xách của người đi đường. sau một hồi truy đuổi người dân ở đó đành chịu thua, chỉ có hai em học sinh này là kiên trì đuổi theo, để lấy lại túi xách giúp người bị nạn.
T.Khanh: -Đó hai người nghe chưa, uổng phí công của chúng tôi.
Bảo vệ: -Chúng tôi xin lỗi hai cháu.(cùng nhau ra về). Thưa anh cảnh sát còn về khoản tổn thất của siêu thị nhờ hai anh lo giúp.
CS: -Hai anh yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết nhanh chóng cho siêu thị.
Tiểu Anh: -Thưa chú nhưng bọn cháu về được chưa.
CS: -Vẫn chưa, tuy mọi việc đã sáng tỏ. Nhưng hai cháu đã gây náo loạn trật tự công cộng gây thiệt hại tài sản của người khác. Có hai lựa chọn cho các em thứ nhất là kêu người thân tới bảo lãnh các em, thứ hai tôi sẽ điện tới trường học của các em.
Cả hai thú vía nhìn nhau, ko biết thế nào Tiểu Anh:
-T.Khanh cậu chọn cái nào?
-Tớ ko chọn đâu, ba tớ mà biết chắc mình bị tụng kinh quá, điện tới trường thầy cô cũng mét ba mình à. Tiểu Anh ơi sao đây?
Tiểu Anh quay sang hỏi chú cảnh sát:
-Chú ơi! Chúng cháu muốn về thì chỉ cần bồi thường và đợi người thân tới bảo lãnh kí tên phải ko?
CS: -Đúng vậy!
T.Khanh: -Hay quá vậy mình phải kêu 3 cậu ấy cứu mình thôi.
Tiểu Anh: -Nếu như ko?
CS: -Vậy thì cháu và bạn cháu phải ở đây một đêm rồi đó.
Về phần 3 anh chàng sau khi mua thức ăn cho T.Khanh cả 3 ngồi nghỉ ở trong quán ăn. Rồi sau đó đi tìm bạn mình tìm mãi vẫn ko thấy, T.Nhân nóng ruột, lấy điện thoại điện cho T.Khanh:
-T.Khanh hả! Cậu về nhà rồi hay sao bọn mình ko thấy cậu.
-T.Nhân sao! Mau cứu mình đi, mình đang ở đồn cảnh sát nè
-Trời, chuyện gì vậy?
-Cậu mau đến giúp mình đi, mình kể sao. Mình ko muốn ăn cơm tù đâu.
Cả 3 vội vàng đến đồn cảnh sát, T.Khanh gặp được bạn mình vui mừng khôn xiết
Tuấn Anh: -Thưa chú chúng cháu muốn bảo lãnh bạn cháu!
CS: -Được rồi, bọn cháu làm thủ tục kí vào đây và nộp tiền.
Tuấn Anh kí tên vào và kí sec đưa cho cảnh sát.
Tuấn Anh: -Xong rồi bọn mình về.
Tiểu Anh: -Được rồi đó T.Khanh, đi về thôi.(lôi T.Khanh)
Tuấn Anh chặn Tiểu Anh lại: -Ai cho cậu về!
Tiểu Anh: -Thì thủ tục xong xuôi, cậu bảo lãnh cho hai đứa mình rồi mà.
Tuấn Anh: -Xin lỗi nha, mình chỉ bảo lãnh cho T.Khanh à! Đời nào mà 4princes lại đi cứu kẻ thù của mình.
T.Khanh: -Đúng đó Tuấn Anh, cho cậu ta ở trong đây đi mình khỏi phải làm việc ko công cho cậu ta nữa.
Tiểu Anh: -Nè quá đáng à nhà, đục nước béo cò hả.
Tuấn Anh: -Sao bằng cậu, thuận gió đẩy thuyền, cho dầu vào lửa.
Tiểu Anh: -Tuấn Anh, cậu……………..
CS: -Các cháu về được rồi, con bé này ở lại.
Đức Tuấn: -Tuấn Anh! Ko mấy giúp cậu ta luôn đi.
Tuấn Anh: -Ko được mình muốn cậu ta lãnh mùi vị cơm tù, có như vậy mới trả thù cho T.Khanh được.
Đức Tuấn: -Nhưng………
Thiện Nhân: -Thôi ko sao……..chúng ta về đi.
Con bé tức quá, hét to với T.Khanh:
-T.Khanh cậu mà đi, mình mét cô bạn là hacker.
Tuấn Anh quay lại: -Cậu mét đi, chứng cứ đâu lấy ra.
Tiểu Anh: -Tôi….cậu……….
Bốn anh chàng vui vẻ lên xe ra về, T.Khanh như trọc tức cô nàng trước khi lên