
ết tiến về hướng đi vốn không dành cho cô. Cô làm một trái tim bị tổn thương sâu nặng vậy hiện giờ cô cũng chẳng vui khi rời xa người đó.
Một ngày trôi qua mang theo bao dự định, có những dự định muốn thực hiện được phải đánh đổi rất nhiều thứ.
Đã làm sẽ chấp nhận trả giá cho dù cái giá đó rất đắc, nhưng cho dù thế nào sự ham muốn đã đánh bại tất cả.
3K vào đến tập đoàn còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng reo của điện thoại.
- Key nghe đây!
- Anh Key lúc nãy Tâm Di bị chiếc xe của Y Ngân dọa cho sợ hãi._người cận vệ theo sau bảo vệ Tâm Di nhanh chóng thông báo.
- Cái...cái gì, vậy có sao không?_3K vừa nghe đến tin này tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn.
- Không sao, lúc đó tôi đến không kịp cũng may được Doãn Hạo Minh cứu.
- Doãn Hạo Minh?_3K đang nghĩ chính là con người kia đang nghĩ gì lại làm như vậy.
Lần trước cậu ta bắt Tâm Di để nhử Tử Phong vào bẫy, lần này lại định giở trò gì lại đi tiếp cận Tâm Di trong lúc Tử Phong không có mặt.
- Phải là cậu ta, vậy có cần thông báo cho chủ tịch biết không?_câu hỏi của cậu trai trẻ lúc này thật hợp tình hợp lí.
3K mất mấy giây suy nghĩ, chuyện này quả thật hơi nghiêm trọng nhưng cũng chưa đến nỗi nào. Tạm thời chuyện này anh ta có thể xử lí được cùng lắm tăng thêm người theo bảo vệ Tâm Di. Tin này nếu lọt vào tai Tử Phong, anh nhất định sẽ lập tức hủy bỏ chuyến công tác mà trở về như vậy không tốt một chút nào. Mặc dù biết khi Tử Phong về biết được sẽ trách tội nhưng cũng đành che giấu một lần, không phải cái gì báo cáo cũng đều tốt. Để tránh tổn thất cho tập đoàn 3K sẽ phải cố che giấu chuyện này.
- Không cần đâu, dù sao Tâm Di cũng không sao. Lần sau cậu nhớ theo sát cô ấy hơn là được. Những chuyện còn lại tôi sẽ lo.
- Đã rõ!
3K căng thẳng ngã người ra ghế, nhiệm vụ này quả thật nuốt không trôi. Quả thật Tử Phong lo lắng không sai, chỉ cần không có Tử Phong bên cạnh thì Tâm Di lập tức gặp nguy hiểm.
--------------------------------------
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Tử Phong đi công tác, Tâm Di hôm nay lại không cần đi học. Vì vậy 3K cũng được cô ra lệnh không cần đến đón, Tâm Di một mình bắt taxi đến bệnh viện.
Tâm Di càng ngày càng mơ nhiều hơn, toàn những giấc mơ kì quặc vây quanh cô, bám víu lấy từng giấc ngủ. Cô thật ra là bị bệnh gì? Tâm Di trong lòng lo lắng một mình đi vào bệnh viện. Cô lại không biết tin cô vào bệnh viện liền nhanh chóng được báo cho 3K.
Tâm Di vì muốn chuyện này được giữ bí mật tránh để Tử Phong biết nên căn dặn bác sĩ tuyệt đối không tiết lộ cho ai biết trừ cô ra.
Trong căn phòng kín đáo, Tâm Di nắm chặt tay chờ đợi kết quả kiểm tra. Cô bình thường rất sợ đến bệnh viện nhưng hôm nay bất đắc dĩ phải đến.
Vị bác sĩ kiểm tra mọi phương diện, ngay cả chụp x-quang não cũng đã chụp nhưng mọi thứ chứng minh rằng cô hoàn toàn bình thường không có bệnh lạ hay triệu chứng bất thường nào. Tâm Di vừa vui vừa lo khi nhìn vào hồ sơ kết quả được trả về.
Nếu cô không có bệnh vậy như lời Kỳ Quân nói cô xác thực đã từng mất trí. Tâm Di suy nghĩ cách để bản thân nhớ lại.
- Bác sĩ tôi thật sự không có bệnh gì sao?_Tâm Di có chút bàng hoàng hỏi nam bác sĩ chuyên khoa về thần kinh.
- Xác thực là cô đây không có bất cứ bệnh gì._Người bác sĩ bình tĩnh đáp, tia nhìn có chút phức tạp.
Anh không biết cô gái này vì sao khi đến yêu cầu anh chẩn đoán một mực bảo bản thân có bệnh. Trong khi kết quả anh chẩn đoán chuẩn xác một trăm phần trăm rằng cô không có bệnh. Nhưng không hẳn là không có bệnh vì đó là chứng mất trí, anh lại được nhờ vả nên không thể nói.
- Vậy vì sao tôi luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ mà nó còn lặp đi lặp lại đã hơn hơn một năm rồi.
- Việc nằm mơ thì cũng không có gì lạ nhưng nếu giấc mơ lặp đi lặp lại thì có lẽ đó là do tâm lí của cô không ổn định hay có cảm giác không an toàn nên sinh ra ảo giác.
Tâm Di mở to mắt kinh ngạc, những giấc mơ kia là ảo giác của cô sao? Tại sao bản thân cô lại sợ hãi, lo lắng vì lí do gì? Nhưng những giấc mơ kia không rõ ràng, cô chỉ thấy mờ nhạt hành động của những người trong giấc mơ. Cô không thấy mặt họ cũng không nghe họ nói gì thì làm sao biết đó có phải là ảo giác hay sự thật?
- Ảo giác thôi sao? Vậy đó không phải kí ức của tôi sao ?_Tâm Di có chút khó hiểu.
Cô từ trước đến nay có một gia đình hoàn mĩ vô ưu vô lo có gì phải sợ hãi mà tâm lí không ổn định lại còn sinh ra ảo giác. Không phải vì cách đây hai ngày cô bị chiếc xe kia dọa nên đi kiểm tra liền dẫn đến kết quả không chính xác chứ.
- Tôi nghĩ do cô nghĩ quá nhiều rồi nên thả lỏng đầu óc một chút. Cô không cần quá lo lắng, cô hoàn toàn không có bệnh nên không cần suy nghĩ lung tung như vậy cô sẽ không mơ thấy nữa._Vị bác sĩ vì câu nói của cô làm cho chột dạ, anh ta quả thật có nói dối một phần.
- Vậy được rồi cảm ơn bác sĩ._Tâm Di dù không muốn tin cũng phải tin.
Tâm Di đứng dậy chào vị bác sĩ liền rời khỏi phòng khám ra về. Trong đầu vẫn còn rất nhiều nghi vấn, là do cô quá lo lắng sao?
Tâm Di vừa rời khỏi phòng khám, vị bác sĩ lập tức gọi cho một người để báo cáo tình hình.
-