Đã Có Tôi Bên Em

Đã Có Tôi Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212340

Bình chọn: 7.5.00/10/1234 lượt.

sợ, họ rất muốn tách khỏi cái nơi này để người đàn ông kia đừng biết đến sự tồn tại của Thiên Tư nhưng quá khó. Họ có thể để cô sống yên vui đến hiện giờ đã là một may mắn lớn. Họ không tiền không thế có thể làm gì đây, họ nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng không có chứng cứ thì lấy gì buộc tội.

- Vậy ông tính như thế nào?

- Tạm thời cứ như vậy, đã nhiều năm ông ta không về nước lần này ông ta trở về âu cũng là chuyện bình thường không cần quá căng thẳng.

- Nhưng...con bé ở rất gần đó, ông không sợ..._bà Ngọc Hoa đan chặt hai bàn tay, trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng.

- Đã có Tử Phong tôi nghĩ con bé sẽ không sao._ông Dương Thanh nhẹ vỗ vào bàn tay bà Ngọc Hoa để trấn an.

Dẫu biết một ngày nào đó sẽ có nguy hiểm cho Tâm Di nhưng họ không thể cho cô biết nguy hiểm đó. Sự im lặng đã làm cô sống một cuộc sống vô ưu vô lo cho đến bây giờ, nếu mọi sự vẫn tốt như bây giờ thì họ không có gì để lo. Trái lại bây giờ sự nguy hiểm của cô càng đến gần có chắc Tử Phong bên cạnh đã bảo vệ được cô?

-------------------------

Những thời khắc yên bình đối với Tâm Di rất dài, đối với cô thì đời bao giờ chẳng đẹp vì bên cạnh cô luôn có Tử Phong. Thế mà hôm nay cô lại thấy trời u ám lạ kì, đơn giản vì cô đang cùng 3K tiễn Tử Phong đi công tác. Anh đi đến hai tuần, đối với Tâm Di thời gian này thật lâu. Nhưng trước mặt Tử Phong cô vẫn cười rất tươi, cô không muốn anh lo lắng cho cô. Anh suốt ngày bên cạnh cô cũng không tốt, anh có công việc của anh cô có thể hiểu .

- Anh nhớ chăm sóc sức khỏe đó, đừng mãi làm việc mà quên ăn quên ngủ._Tâm Di nắm tay Tử Phong đi đến nhà chờ.

- Anh chỉ đi có hai tuần rất nhanh sẽ về, không cần phải nghiêm trọng như vậy._Tử Phong khẽ cười.

Miệng thì nói như vậy nhưng anh cảm thấy hai tuần quá lâu, anh thật muốn mang cô theo. Anh có một dự cảm lạ thường, tại sao anh cảm thấy đi lần này giống như sẽ lại để mất cô lần nữa.

- Em chỉ nói như vậy thôi, khi đến nơi nhớ gọi cho em đó.

- Được rồi anh không quên nhiệm vụ đó đâu.

- Thưa chủ tịch đã đến giờ lên máy bay._người cận vệ đi theo Tử Phong lên tiếng nói.

- Được, tôi biết rồi!_Tử Phong xoay sang người cận vệ gật đầu một cái.

- Em ở lại nhớ chăm sóc bản thân thật tốt!_Tử Phong đặt lên trán Tâm Di một nụ hôn tậm biệt.

- Em tự lo được._Tâm Di nở nụ cười.

Tử Phong thở hắc một cái cười nhẹ liền vẫy tay tạm biệt Tâm Di xoay người đi vào trong. Tâm Di nhìn theo bóng dáng anh mà có chút quen thuộc, hình như cô cũng đã tiễn ai một lần như thế này thì phải. Hình ảnh thoáng hiện qua làm Tâm Di choáng váng sắp ngã.

3K thấy vậy liền đỡ lấy vai cô, nhìn đến sắc mặt Tâm Di kém đi anh liền có chút hoảng sợ.

- Tâm Di em sao vậy?

- Em không sao chắc là ở đây người đông quá nên em hoa mắt chóng mặt một chút.

3K thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu. Anh ta thầm nghĩ, cô gái này rốt cuộc là làm sao mà mỗi khi ở gần sau khi rời xa liền khiến người ta không thể nào an tâm. Hèn gì Tử Phong một bước cũng không muốn rời, luôn muốn che chở bảo vệ cô. Cũng may là Tử Phong đã lên máy bay nếu thấy tình cảnh như vừa rồi còn yên tâm ra đi sao, không chừng Tử Phong không kìm lòng được liền hủy bỏ chuyến bay kia.

- Được rồi, để anh đưa em về. Nếu thấy em trong tình cảnh này Tử Phong sẽ không an tâm để đi đâu.

- Em không sao, anh nhớ đừng nói với anh ấy._Tâm Di cố đứng thẳng người nở một nụ cười.

- Vậy em nhớ cẩn thận đừng để sinh bệnh, nếu Tử Phong về thấy em mất sợi tóc nào cái mạng nhỏ của anh cũng giao cho cậu ta luôn._3K cười khổ sở.

Tâm Di khẽ cười liếc mắt nhìn vào bên trong đã không còn thấy bóng dáng Tử Phong nữa. Tâm Di cùng 3K rời sân bay về nhà, trong mấy ngày tới cô phải tranh thủ đi khám bệnh và tìm cách nhớ lại đoạn hồi ức kia.

- Anh vì sao không đi với anh ấy?_Trong xe,Tâm Di không ngừng thắc mắc vì sao 3K không đi cùng Tử Phong.

3K bị hỏi đột ngột liền cứng người không biết đáp trả thế nào, tay lái cũng có chút cứng lại. Chẳng lẽ lại nói anh ta nhận lệnh Tử Phong ở lại bảo vệ cô, điều tra thân thế Kỳ Quân. Dĩ nhiên không thể nói như vậy, anh ta cũng không ngu ngốc đến mức độ đó.

- À, bên này cũng có rất nhiều công việc anh được chủ tịch ủy quyền ở lại giải quyết.

Tâm Di gật đầu đã hiểu liếc mắt nhìn đường, hình ảnh cô tiễn Tử Phong đi lại hiện về. Anh chỉ trong chốc lát liền khuất xa cô, cô nhớ rất rõ từ nhỏ đến giờ chưa tiễn bất cứ ai đi xa vì sao lại có cảm giác cô đã từng tiễn một người quan trọng ra đi. Cô nghĩ mãi cũng không ra vì sao lại có những hình ảnh mờ nhạt kia hiện về khi Tử Phong vừa quay lưng. Đau đầu! Tâm Di thiếp đi trên xe trong thời gian chờ đợi 3K lái xe đưa cô về nhà.

Sân bay đông nghẹt người, nơi đây vì sao không có một ai Tâm Di quen biết. Cô chỉ thấy họ ôm hôn đưa tiễn nhau. Một cô bé khóc sướt mướt tiễn một cậu bé ra đi.

- Anh Tử Phong anh không đi có được không?_cô bé tròn xoe mắt nhìn cậu bé, bàn tay bé tí nắm chặt tay cậu bé không buông.

- Bé Tư ngoan, anh chỉ đi học vài năm sau đó sẽ trở về với em._cậu bé nhẹ xoa đầu cô bé âu yếm nở một nụ cười.

- Được em sẽ chờ đến ngày anh trở về._cô b


Ring ring