The Soda Pop
Cướp Bạn Gái

Cướp Bạn Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322855

Bình chọn: 10.00/10/285 lượt.

đang ở gần đó, sẵn sàng quay quay chụp chụp.

- Thôi, em xin phép, em không muốn ở lâu trong thành phố

Cô đứng dậy, nhưng mới bước đi một bước chợt cảm thấy trời đất tối sầm lại choáng váng.

- Tiểu Khiết!

- anh là gì của cô Hạ Tiểu Khiết?

Ông bác sĩ mặc áo blu trắng hí hoáy ghi ghi chép chép cái gì đó. Trương Hàn ngần ngừ một chút

- Cô ấy bị sao vậy ạ?

- Tôi hỏi anh là gì của cô ấy?

- Bạn… Ban trai…

Ông bác sĩ ngước lên nhìn hắn, đằng hắng một cái hết sức có ý nghĩa

- Cô ấy đã có thai rồi!

Cô ấy đã có thai…

Trương Hàn nhất thời cứng đờ người ra…

Ông bác sĩ kia hiểu nhầm cái cứng đờ đó

- Tôi khuyên anh nên cưới cô ấy chứ không nên nghĩ đến chuyện phá hay đại loại vậy.

- Tôi…

- Chàng trai trẻ ạ.- ông bác sĩ vỗ vai hắn- Nam nhi đã làm thì phải chịu
trách nhiệm, tôi thấy cô ấy cũng rất xinh đấy thôi, có lẽ nên về gặp bố
mẹ anh mà làm đám cưới đi

- Vâng.

Trương Hàn đáp như một cái máy, căn bản chẳng biết mình đang nói gì.

Cô có thai? Với ai? Chẳng lẽ là..hắn? Chả trách Trịnh Y Tử tìm cô ráo riết khắp nơi, có lẽ là vì…

Khi hắn đi về phòng bệnh, Tiểu Khiết đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, mắt lơ đễnh nhìn đâu đó. Cảnh tượng đó làm hắn thật sự đau lòng.

- Bác sĩ nói sao hả anh?

Cô giương đôi mắt to tròn lên nhìn hắn. Trương Hàn kéo cái ghế ngồi bên cạnh cô, bối rối

- Họ nói…nói…

- Em đã có thai? Cô mỉm cười

- Đúng. Em có thể nói cho anh biết được không?- Trương Hàn hít một hơi dài- Ba đứa nhỏ là ai?

Tiểu Khiết không trả lời hắn mà bâng quơ nói

- nếu là con trai, em mong nó không có máu lăng nhăng như ba đó, con gái thì đừng ngây thơ như em là được…

Câu nói đó như thay cho câu trả lời.

- tổng giám đốc! Đã có tin của cô gái ngài cần tìm!

Viên thư kí thật vui mừng chạy vào phòng tổng giám đốc, trên tay là một cái phong bì dán kín

- ở đâu?

Trịnh Y Tử đang ngồi chợt đứng phắt dậy.

- Quán cà phê Simom, đường Tôn Trung Sơn. Đây là những bức ảnh cánh thám tử chụp được.

Hắn vội vàng xé phong bì ra xem.

Đập vào mắt là Hạ Tiểu Khiết và… Trương Hàn đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau, trông thật tình cảm.

Tay đang cầm những bức ảnh của hắn chợt run run, viên thư kí đang ngơ ngác thì đã bị quát

- Đi ra ngoài! Kêu hội đồng quản trị lên phòng họp!

Hạ Tiểu Khiết…

Cô giỏi lắm

Xem tôi sẽ xử lí cô ra sao.

- Bà nói sao? Trịnh Âu lại tự tiện huỷ hợp đồng, không cũng cấp nguyên liệu cho Hạ Thị nữa?

- Già nghe lỏm lão gia nói chuyện điện thoại với mấy người trong hội đồng qủan trị như vậy- Bà Lý gật gật đầu.

Thật là quá đáng! Hạ Tiểu Khiết căm hận nghĩ.

Cứ ngỡ Trịnh Y Tử đã buông tha cho cô, không đối phó với Hạ Thị nữa, chuyện nguyên liệu đã được xử lí êm đẹp. Ai ngờ…

- Tiểu thư, cô đang không khoẻ, cô đi đâu đấy? Bà Lý vội kêu lên

- Đi tính sổ.

Cô nghiến răng kèn kẹt.

Trong lúc đó, Trịnh Y Tử ngồi thật nhàn nhã trong phòng của mình, trên miệng
là một nụ cười tàn khốc, chờ đợi… Quả nhiên , viên thư kí lại chạy vào
báo tin

- Tổng giám đốc, có cô Hạ…

- Tôi sẽ đi xuống dưới gặp cô ta.

Hắn ngắt lời, chậm rãi bước đi.

- cô Hạ, xin cô chờ một chút…

- Bảo tên khốn đó ra ngay cho tôi!- Hạ Tiểu Khiết rít lên

- Cô Hạ, cô đừng nói…

Một giọng nói thật mỉa mai vang lên sau lưng cô

- Tên khốn ra đây rồi, cô có gì xin cứ nói!

Cô tiếp tân sợ hãi kêu lên

- Tổng giám đốc!

Tiểu Khiết không cần quan tâm hắn có phải là giám đốc hay cái gì không, không ngần ngại trừng mắt nhìn Trịnh Y Tử

- Anh đang giở cái trò gì vậy hả?

Trịnh Y Tử thản nhiên cười

- Cô Hạ, cô phải biết tối thiểu phép lịch sự chứ gì.

- Tại sao lại huỷ hợp đồng với Hạ Thị? Nói! Cô lại quát lên

- Có đối tác trả giá cao hơn- hắn lại cười nhăn nhở

- Không đúng! Không có đối tác nào đây cả! Anh còn muốn cái gì nữa đây?

Hạ Tiểu Khiết sắp bật khóc đến nơi, còn hắn vẫn trâng tráo đáp

- Muốn? Cô vốn dĩ chẳng có cái gì nữa để tôi muốn nữa cả!

Sững sờ.

Đau xót.

Cô buông thõng hai tay xuống.

- Bây giờ cô làm ơn tránh ra! Tôi không rảnh!

Trịnh Y Tử tàn nhẫn gạt cô sang một bên, khoé miệng nở một nụ cười khẩy.

Hắn phải làm cô phải trả giá, trả giá vì dám trốn chạy, vì dám nói chuyện với Trương Hàn.

- Không được đi! Phải nói chuyện cho rõ ràng đã

Tiểu Khiết túm lấy áo của hắn, thét lên.

- Không còn chuyện gì phải nói cả!

Hắn gạt tay cô một cái, vừa đúng lúc cả hai đang tiến đến những bậc thềm…

Đôi giày cao gót của cô vấp cả một bậc thềm…

Lúc Trịnh Y Tử nhận ra thì đã quá muộn…

Cô chới với, rơi xuống như