80s toys - Atari. I still have
Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210270

Bình chọn: 7.00/10/1027 lượt.

anh trở lại với ánh mắt sâu đầy lạnh lùng. Anh lạnh lùng nhìn
vào đồng hồ đeo tay.

-
Muộn rồi. Sao cô
ở đây? – Anh hỏi với giọng lạnh tanh, buồn bực.

-
Anh vào đây từ
chiều, em nghĩ chắc anh ngủ quên, trời đang lạnh nên em vào xem sao? Em mang
cho anh ly nước này – Nhỏ mỉm cười

-
Đây đâu phải chỗ
cô muốn vào thì vào, làm ơn ra ngoài đi – Anh lạnh lùng “cầu xin”

-
Anh vẫn như thế,
buông thả và bất cần – Cô nhếch mép cười chua xót

-
Liên quan đến cô?
– Anh trừng mắt. Đôi mắt như tỏa ra âm khí ngàn năm, lạnh đến thấu xương. Yun
khẽ giật mình, gượng cười

-
Anh uống nước đi
đã – Cô cười

-
Ừ - Anh đưa ly
nước lên uống một ngụm, anh cũng đang rất khát nên không thèm đề phòng

-
Thôi, em không
làm phiền anh nữa, nhưng anh phải về phòng ngủ hãng

-
Cô đi ra trước
đi, rồi tôi ra – Anh nói

Nghe
vậy, nhỏ cũng lủi thủi đi ra. Bàn tay
khẽ nắm lại. Thật chặt!

Khi
bóng nhỏ khuất sau cánh cửa, anh nở nụ cười buồn xen chút khinh bỉ. Anh tự nhủ,
không biết kiếp trước anh mắc nợ gì nhỏ mà kiếp này anh lại vướng phải nhỏ như
một cái nợ thế này.

Trong
màn đêm, anh càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn. Anh ngồi dậy túm lấy cái áo dạ
đang khoác trên vai và ném xuống nền nhà một cách không thương tiếc, cái áo cô
độc bị vứt bỏ, màu đen của cái áo càng thêm u ám lạ thường.

Kể
từ ngày hôm đó, Yun tự ý chuyển về biệt thự của anh sống mặc cho nhóm của Tuyết
phản đối kịch liệt. Thế nhưng nhỏ vẫn không chịu thua mà nói “Chỉ là muốn tốt
cho đứa con trong bụng thôi, nỡ xảy ra chuyện gì em sao xoay sở kịp”

Đúng
là không biết xấu hổ mà.

Những
ngày qua, Hoàng tiều tụy đi rất nhiều, anh cảm thấy đau đớn vô cùng và xấu hổ
vô cực khi có đứa em như Yun. Anh không biết phải đối diện với sự thật như nào
nữa. Anh thà không có đứa em như vậy còn thanh thản hơn là anh bị người ta hại
chết.



Sáng
sớm hôm sau. Khi mặt trời chưa lên hẳn, vẫn còn đang e lệ giấu mình sau những
đám mây trắng bồng bềnh, nắng chưa lên, chỉ có một vài cơn gió thoáng thổi qua
rồi lại đi mất.

Thiên
Anh đã dậy từ rất lâu. Nhìn Vy ngủ say quá nên cô cũng không muốn đánh thức Vy
dậy. Một mình cô chuẩn bị và kiểm tra lại đồ đạc và giấy tờ.

Vừa
bước xuống nhà, tiếng Thiên Kỳ khẽ vọng ra

-
Thiên Anh, anh có
chuyện muốn nói với em

-
Vâng…

-….-

Anh
khuyên cô nên ở lại. Cô chỉ cười và lắc đầu. Anh khuyên cô nên nghĩ lại. Cô chỉ
cười và gật đầu…


xin phép anh ra ngoài hít thở không khí trong lành nơi đây lần cuối vì cô không
biết bao giờ mới trở lại nơi này nữa


đã mặc sẵn quần áo, bộ quần áo trẻ trung và năng động, áo sơ mi kẻ đỏ đen kiểu
dáng đuôi tôm dài gần đến đầu gối, quần jean đen hơi rách có khóa ôm sát đôi
chân thon nhỏ kết hợp với giày bánh mì trắng trơn và chiếc tai nghe đưa hồn cô
cuốn vào dòng người trên đường.

Thiên
Anh đi được một lúc. Vy mới tỉnh dậy, đầu tiên là vào vscn. Lũ ra ngoài, cô mới
ngơ ngác nhìn xung quanh không thấy Thiên Anh đâu, chiếc vali cạnh cửa sổ cũng
mất tăm không dấu vết. Cô hoảng hốt chạy xuống dưới, réo ầm tên Thiên Anh lên.
Đáp lại là sự im lặng thờ ơ đến đau khổ.

Nghe
thấy tiếng hét của Vy, Thiên Kỳ đi từ phòng anh ra, nhíu mày hỏi

-
Có chuyện gì vậy
em?

-
Thiên Anh, nó đâu
rồi anh, nó đi rồi hả anh? Huhu – Cô khóc như trẻ con

-
Sao em nghĩ vậy,
nó xin phép anh ra ngoài một lát xong về rồi, chuyến bay của nó hơn 8h cơ – Anh
mỉm cười

-
Thế…thế…vali của
nó…đúng rồi sao em không thấy? – Cô vội hỏi

-
Nó mang sẵn ra
ngoài xe của anh rồi. – Anh cười buồn đáp

-
Thế là nó vẫn
quyết định đi thật hả anh?

-
Ừ. Sáng nay anh
có khuyên chút nhưng nó không chịu nghe, nó quyết tâm đi rồi, với lại anh thấy
nó rất thích du học Pháp, đang tầm tuổi này là cơ hội tốt nhất cho nó, nó nên
thực hiện ước mơ của nó chứ nhỉ? – Anh mỉm cười



Bài hát đúng tâm trạng cứ lôi
cuốn cô. Khi bài hát kết thúc, cô mới tỉnh ra cô đã đi bộ được một đoạn khá xa,
bây giờ mới hơn 7h một tẹo, cô ngồi xuống ghế đá ven đường nghỉ chân một lúc.

Cô mở mạng đọc status mà cô
cho là hợp với tâm trạng với cô nhất. Dòng status hiện lên trước mắt cô, cô
lướt xuống và đọc…

“..Một khi đã nắm chặt tay
thì sẽ không bao giờ buông…

..Một khi đã yêu thương hết
lòng thì sẽ không bao giờ từ bỏ

..Bởi vì…

---Tìm được một hạnh phúc là
quá khó!

---Giữ chặt nó đi đừng buông
tay

---Nó phải trả giá bằng niềm
đau

---Đem lại cho nhau hàng ngàn
giọt nước mắt

---Gieo giắt vào tim hàng vạn
nỗi cô liêu.

Nhớ nhé em người con gái anh
yêu …

Đừng buông tay nhau vì cảm
xúc nhất thời

Vì nỗi đau còn lại là cả đời
đấy em…”

Đang đọc đến status tiếp
theo, tiếng chuông điện thoại cô vang lên cắt ngang

-
Em nghe – Cô bắt
máy và lên tiếng ngay sau đó

-
Về đi em, chuẩn
bị đi