
ng thể hiểu nổi ! Nhưng nó cảm nhận rõ ràng được rằng đây chỉ là do ảo giác gây ra , nên tuyệt đối không thể tỏ ra hốt hoảng trước mặt anh được … Khẽ tự bấu mạnh vào tay để nhắc mình tỉnh táo , con bé vẫn cố ngồi thật ngoan .
Vượt qua chặng đường dài thật dài … trong suốt 5 phút , cuối cùng nó cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cánh cửa sắt màu xanh quen thuộc của nhà mình . Không bắt anh dừng lại ở ngoài đường lớn như lần trước , lần này anh lại có thể đưa nó về tận nhà . Đăm đắm nhìn theo nó cho đến khi thấy bóng con bé khuất hẳn , con người trầm mặc ấy mới nhẹ nhàng lui vào trong xe rồi quay đầu lại , lạnh lùng phóng vút đi …
………………………….
Rệu rạo bước trở về nhà , loay hoay lục tìm chiếc chìa khóa nhỏ bé lẫn trong mớ đồ lộn xộn giữa túi xách . Trong lúc tìm , nó lại vô tình làm rơi hộp phấn mắt khiến con bé phải cúi gập người xuống để nhặt … lại vô tình đụng phải một người qua đường …
Lỡ đụng phải một kẻ say khướt đầy mùi bia rượu như con bé , gã đàn ông khẽ ném ánh mắt khinh thường ở lại rồi mới nhanh chóng bước đi …
Bỗng chạnh lòng !
Cảm giác lúc đó … thật sự là tệ lắm …
Lúc đó nó đã nghĩ … có khi nào cảm giác của những con ca-ve mà nó hay gặp ở quán cũng giống như thế này mỗi khi chúng bị khách hàng săm soi chọn lựa .
Khẽ cười nhạt , tự dưng lại thấy rẻ rúng chính bản thân mình !
Lặng lẽ bước vào trong nhà , cố gắng để tiếng bước chân trở nên nhỏ nhẹ nhất , không muốn đánh thức những người xung quanh , nó vội vã bước lên phòng mình . Lúc đi qua phòng mẹ , thấy cánh cửa mở toang , tò mò khép nép ngó vào trong , con bé không thấy có ai trong phòng cả . “ Chắc là mẹ đi chợ sớm ! “ – Cheer trộm nghĩ thế , rồi nó cũng mặc kệ , xong đâu đấy lại thoăn thoắt trở về phòng mình .
Đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào phòng , nó giật thót tim khi phát hiện ra mẹ đang lặng lẽ ngồi trong phòng đợi nó . Đôi chân nhanh nhẹn dường như chết đứng tại lúc đó . Không thể di chuyển hơn được nữa , sắc mặt nó cứng đơ .
- Mẹ ạ … – Cố gắng bình tâm trước khi bước vào trong , nó thản nhiên đặt chiếc túi xách lên mặt bàn , rồi chào mẹ .
- Tại sao tối qua không về ? – Mẹ lặng lẽ hỏi , giọng điệu vô cùng thất vọng .
- Dạ ! Quán con tổ chức sinh nhật nên con phải ở lại !
- Thế điện thoại đâu mà sao tao gọi không được ?
- Dạ ! Thì điện thoại con hết pin mà .
Nghe đến đây , mẹ liền đột ngột nổi nóng , chất giọng trầm lắng cũng bất ngờ đổi tone quát ầm lên khiến con bé giật bắn cả mình .
- Thế thì vứt mẹ điện thoại đi ! Đến lúc cần dùng thì lại hết pin thì dùng làm cái đeo’ gì ! Bực cả mình !
Bị mẹ mắng , nhưng nó không giận , nó chỉ thấy thương , thương vì cảm nhận được sự lo lắng trong từng câu nói của mẹ , trong dòng nước mắt đang chảy dài của mẹ … Chắc đêm qua mẹ tưởng tượng ra nhiều điều bất trắc lắm , thế nên mẹ mới hỏi .
- Gìn giữ bao nhiêu năm mà bây giờ lại ra nông nỗi này đây ! Trời ơi ! Tao sẽ bảo thằng Quang đốt cả cái quán đó cho xem !
Ơ ơ … mẹ đang nghĩ đi đâu đấy … Mặt con Cheer đần thôi’ … Vừa bực lại vừa buồn cười ! Biết ngay mẹ lại nghĩ linh tinh nên mới nước mắt ngắn dài như thế ! Và cũng chỉ vì mẹ hiểu nhầm nên nó phải giải thích ngay .
- Ơ kìa ! Con vẫn bình thường mà ! Có làm sao đâu ! Tối qua quán con tổ chức sinh nhật , chúng nó chỉ uống rượu hát hò thôi . Nhưng mà con không uống nhiều nên mới tỉnh táo về nhà được như thế này chứ ! – Ngồi thụp xuống trước mặt mẹ , nó leo lẻo nói dối … nhưng rút cục cũng chỉ để cho mẹ được yên lòng .
- Mày nói thật chứ ? – Ánh mắt mẹ bỗng dưng sáng lên rạng rỡ .
- Vâng ! Con gái mẹ là thế nào chứ ! Mẹ còn không hiểu con à ? Mẹ phải tin tưởng con chứ !
Vừa nói , nó vừa cố gắng ăn nói thật lưu loát để cho mẹ tin rằng nó – vẫn – đang – tỉnh – táo trong cái tình trạng hết sức mơ hồ này . Mơ hồ đến nỗi khuôn mặt mẹ đang dần biến dạng đi trong mắt nó … Đôi mắt , cái mũi , bờ môi … tất cả đều đang méo xệch đi , chảy dài xuống … Nói thế này thì thật bất kính … nhưng thật sự là… hình ảnh của mẹ đang hiện lên trước mắt nó trông không khác gì yêu tinh …
Con bé chỉ muốn nhắm chặt mắt lại để tránh khỏi những hình ảnh kinh khủng đó , nhưng lại không thể , nên nó liền vội vã đứng lên , lấy cớ vào phòng tắm rửa mặt để trốn tránh .
Thấy nó trốn sâu trong phòng vệ sinh một hồi lâu , mẹ cũng chỉ biết thở dài chứ không truy cứu nữa . Bởi mẹ tin nó nên mới cho nó đi làm ở một chỗ phức tạp như vậy . Can đảm chịu bao lời rè bỉu của thiên hạ – những người ngoài cuộc không hề hiểu chuyện – để cho con bé đi đêm về hôm với bao nguy hiểm rập rình như vậy …
Bởi vì mẹ tin vào bản lĩnh của đứa con gái cứng đầu ấy ! Đến mẹ còn chẳng bắt nạt được nó …thì người khác… tuổi gì ?
…………………
Nhốt mình trong phòng tắm , vội vàng khóa trái cửa lại , lúc này nó mới thực sự cảm nhận được không gian riêng tư khi thoải mái ngửa mặt lên để dòng nước ấm đang mơn m