
ến trúc mà làm thợ xây thì học làm quái gì ! Đã ngu thì đừng có mà tỏ ra nguy hiểm ! Sao mà tao ghét mày thế không biết ! Ghét từ đầu tới chân ! Không ưa mày được cái điểm gì cả ! Thôi mày cút đi !
Vừa nói , bác vừa vênh mặt lên **** , vừa **** vừa lườm khiến bang Quang chỉ biết đứng im chịu trận , bĩu môi đầy tức tối , nhưng không dám cãi lại vợ đến một câu . Trước màn bắn rap đầy uy lực của bác Liên , mẹ cái Cheer không khỏi ôm bụng cười đau khổ , chỉ xin bác Liên đừng mắng nữa không dây chỉ vừa mới khâu ở bụng bục ra thì chết dở !
Chan và Cheer cũng chỉ biết ôm thành giường cười ngặt nghẽo , đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng cười thầm mà chẳng dám ý kiến lấy một câu .
…………
- Thế thôi hai bác về đây nhé ! Mai hôm nay ở lại trông mẹ à ?
- Dạ vâng ạ ! – Nó tươi tỉnh đáp .
Đánh mắt sang nhìn Chan , rồi bác Quang lại hỏi hắn thân mật như với đứa trẻ trong nhà.
- Thế còn thằng này ? Có về luôn không bác cho đi nhờ ?
- Dạ không ạ ! Đêm nay cháu định ở lại đây trông cho chị Mai ngủ mà !
“ Cái gì cơ ??? “ – Thằng Chan vừa nói xong , Cheer liền quay ngoắt sang nhìn hắn , đôi mắt trợn tròn lên đầy kinh ngạc .
Sau khi hai bác đã cùng dắt nhau ra về , Cheer mới vội vàng quay sang hỏi Chan .
- Vừa nãy nói linh tinh cái gì đấy !
- Linh tinh gì đâu ! Anh nói thật mà ! – Vừa nói , hắn lại vừa nhanh chân rảo bước tiến đến chiếc giường còn trống trong góc phòng , rồi nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ ngủ cho cái Cheer .
- Yà ! Định không về thật đấy hả !
- Ừ ! Anh về thì ai trông em ngủ ! Thôi em đi làm mệt rồi thì đi ngủ đi ! Anh trông mẹ cho ! – Chan nói rất nghiêm túc , vẻ như một người đàn ông trưởng thành thực sự .
- Anh có biết là mặt anh không có tem bảo hành không ? – Con bé khẽ nhăn trán ngập ngừng …
- Tin anh một lần thì em chết à ! – Chan chau mày đằng hắng khiến cho Cheer càng lúc càng cảm thấy không nỡ từ chối , nhưng nó vẫn đá xoáy .
- Suýt chết một lần rồi còn gì ?!
……………….
Miễn cưỡng leo lên giường giả vờ ngủ …
29 phút sau …
Nó đã bắt đầu nghe thấy tiếng ngáy …
Không phải từ mẹ …
Lại càng chắc chắn không phải từ nó …
Vầng…
Là từ cái kẻ to mồm đang gục đầu lăn lóc trong căn phòng đấy ạ !
Chán nản lê bước đến bên chiếc ghế mà Chan đang ngồi , nhìn hắn dựa đầu gục bên thành giường , khóe mắt khép hờ lim dim chìm vào giấc ngủ , khuôn mặt bầu bĩnh ánh lên những nét bình yên tựa như tan bao âu lo mệt mỏi … Khẽ đưa tay lên định chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy , nhưng Cheer lại vội vàng rụt lại …. Chạy trở về giường mình lấy chăn , nó nhẹ nhàng choàng lên người hắn một cách thật cẩn thận … rồi lặng yên ngồi nhìn từ phía đối diện . Đêm nay mưa nên lạnh lắm …
Ngồi nhìn mẹ và Chan đang nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu , Cheer cũng chập chờn bắt đầu buồn ngủ nhưng lại phải cố bấm thật mạnh vào mu bàn tay mình dằn lòng không được ngủ . Bác sĩ đã dặn rồi , đêm nay là đêm đầu tiên mẹ vừa mổ xong , nếu có biến chứng gì thì phải lập tức đi thông báo cho bác sĩ ngay , thế nên cả đêm nó cứ cố căng mắt ra mãi … chả dám ngủ .
Ngồi lặng yên bên cạnh thành giường , đưa đôi mắt trĩu nặng đầy những mệt mỏi đặt lên khuôn mặt ốm yếu hom hem đang say trong giấc ngủ của mẹ … nhìn mẹ thật xanh xao hốc hác … nhưng từng nhịp thở lại thật bình yên … Mái tóc mẹ , giờ đây nó mới để ý … bạc trắng !
Chà ! Sao người đàn bà mới hơn 50 tuổi đã phải nhuốm màu bạc bẽo thế này …
Thời gian qua có lẽ mẹ đã phải chịu áp lực từ chuyện gia đình nhiều lắm mà nó không bao giờ chịu để ý …
Chỉ nghĩ mỗi mình mình khổ cũng là quá đủ rồi …
Nó thật vô tâm …
Càng nhìn mẹ , nhìn đôi mắt lim dim với khuôn miệng cười yếu ớt ấy , nó lại càng muốn bật khóc …
Bất giác lại cảm thấy có thứ cảm xúc nào đó đang cay cay trực trào xộc lên sống mũi … khóe mắt rưng rưng dần chuyển màu đỏ hoe nhưng con bé lại cố bặm môi nhất quyết không cho phép mình rơi nước mắt .
Gì chứ ! Có chút chuyện mà cũng bày đặt rơi nước mắt ! Vậy chẳng phải yếu đuối quá sao ? Nó còn phải trưởng thành và cứng cáp hơn nữa để làm chỗ dựa cho mẹ và em trai chứ không phải dễ dàng ướt át như thế này .
Không được phép khóc lóc ! Hiểu chưa Cheer ?!!!
…………….
Nửa đêm , mẹ bắt đầu cựa mình , nó cảm giác được rõ ràng sự bứt rứt khó chịu đang quấy nhiễu trong từng cử động trên khuôn mặt mẹ , đôi lông mày đã nhăn nay lại càng chau lại , Cheer vội vàng lay Chan dậy rồi hai đứa hì hục nâng mẹ dậy để lau người cho bớt mồ hôi .
Thằng con trai hậu đậu vụng về hằng ngày nay cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết trong từng hành động của mình , chỉ sợ nếu lỡ mạnh tay sẽ khiến mẹ vợ lại cảm thấy đau . Hắn hết sức cẩn thận nâng nhẹ lưng của mẹ dậy , để cho Cheer luồn tay vào trong thấm hết chỗ mồ hôi đang dính dớp khắp phần lưng và phía trước ngực . Vừa lau , Cheer lại vừa dịu dàng hỏi m