
/>Ôi, trời ơi!
Chú lái xe vừa dứt câu, con nhóc tội nghiệp là tôi nước mắt, nước mũi ròng ròng như thác nước Niagara, mặt nhăn như khỉ ăn gừng. Đảm bảo nếu nhìn thấy cái bộ dạng như cái nền rách của tôi lúc này, danh họa Picasso sẽ không do dự mời tôi làm mẫu cho bức kiệt tác “Guernica”.
Nhưng thế vẫn chưa thấm là bao!
Tôi quay đầu nhìn ra phía trước và phát hiện ra đây là cầu tàu. Hết đường rồi! Hu hu... không! Không! Làm sao đây! Chẳng nhẽ tuổi xuân của tôi đến đây là đứt gánh. Chí ít tôi cũng là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, vừa mới mở màn mà đã đi đời nhà ma là sao?
Hu hu... số mình sao bạc bẽo!
Khực khực...
Ủa? Sao thế! Đúng lúc tôi cho rằng phen này đời mình đứt cước thật, thì cái xe quái quỷ đó chầm chậm dừng lại.
- Hết... hết xăng rồi! - Chú lái xe sợ đến vỡ mật, run bần bật nhìn đồng hồ báo xăng, thở phào nhẹ nhõm, ngả người về phía sau ghế.- Hôm nay là ngày đen đủi nhất trong đời lái xe của chú, thật tình... phải vía thế nào ấy!
Tôi - tức Thái Linh, chuyện bị mọi người gọi là "Cô nàng xui xẻo" - Ăn cơm sặc cơm, uống nước còn bị dắt răng, đi đường không té hố thì cũng trượt vỏ chuối, qua cầu cầu sập. Nói tóm lại là đứa con gái xui xẻo nhất quả đất... E rằng, chuyến xe kinh hoàng có một không hai này cũng do vận xui của tôi mà ra...
Mà thôi! Mau chuồn khỏi đây kẻo chú lái xe liên lụy thêm thì nguy.
Tôi vừa nghĩ vừa cố lết cái thân tàn ma dại, đẩy cửa xe, chạy về phía tàu.
Không xong rồi! Hình như du thuyền sắp khởi hành thì phải? Tôi cuống cuồng sợ hãi, mắt trố ra, vừa thở dốc,cắm đầu cắm cổ chạy, vừa gắng sức vẫy tay.
- Đợi, đợi đã, đợi em với!
Cố lên, sắp đến nơi rồi, sắp đến cầu tàu rồi!
Đúng lúc tình hình đang căng như dây đàn, tôi thấy thấp thoáng hai bóng người trông quen quen. Đúng rồi, hóa ra là Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai bà bạn chí cốt cùng "vào sinh ra tử" bao phen.
- Thượng Hội! Ngoc Dĩnh!
- Thái Linh! Nhanh lên! Cố lên bà ơi!
- Ngọc Dĩnh! Mau đi báo cho bác thuyền trưởng dừng tàu lại, học sinh cuối cùng đã đến rồi!
Tiếng của hai nhỏ bạn vọng lại, hai đứa vẫy tay về phía tôi.Hôc, hộc, hộc...
Cuối... cuối cùng cũng đã kịp!
Họng khô rát quá, tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phía cầu tàu. Hên thiệt, du thuyền mới cách cầu tàu khoảng chừng một mét.
- Ồ, ồ! Cô nhóc đến muộn phải không?
- Đúng là thân làm tội đời! Đến sớm một chút có phải đỡ không?
- Nào! Nào! Mau cho thang xuống! - Hai nhỏ bạn rối rít, một chiếc thang nối với cầu tàu được thả xuống.
Tôi sung sướng nhún vai, tay nắm chặt vào thang toan trèo lên.
Í! Lại gì nữa đây? Cổ áo của tôi bị ai đó sốc lên! Tôi bàng hoàng ngoái lại!
- Ủa! Chú lái xe! Gì thế ạ? - Tôi mắt tròn, mắt dẹt nhìn chú ta.
- Này cháu gái, tiền xe tính sao đây? - Chú lái xe nhíu mày như kiểu dân phòng bắt được thằng ăn cắp gà, mặt như đâm lê nhìn tôi.
Tôi ngây người ra, vội vàng rờ tay vào túi, lập cập rút cái ví ra.
- Ơ! Xin lỗi! Tiền của chú đây!
- Thái Linh! Còn lề mề gì nữa, nhanh chân giùm đi!
Bụp!
Thượng Hội chưa kịp dứt lời thì cái ví của tôi rơi tõm xuống biển. Cái ví cứng đầu cứng cổ sau khi trình diễn ba vòng trên không lặn mất tăm. "Trời..." Tôi nhìn xuống biển, mặt đần thộn ra, mắt trợn tròn hơn hòn bi ve, đầu óc quay mòng mòng...
Tiếng còi tàu lại rú lên, làm đầu tôi cũng kêu u u theo.
Thượng Hội và Ngọc Dĩnh khoanh tay trước ngực đứng trên tàu, hai bà bạn nhìn tôi ngao ngán, lắc đầu thở dài: "Miss xui xẻo có khác, quả là danh bất hư truyền!"
Trong vòng một năm sau đó:
- Này, mày có biết con nhỏ Thái Linh không?
- Hở! Cái con nhóc bị "Chúa bỏ quên" đó hả? Chắc chẳng ai số quạ đen hơn nó...
Bất kì ai đến trường cũng kháo nhau cái tên "Thái Linh". Tất cả cười ngặt nghẽo đặt, cho tôi biệt hiệu "Kẻ bị Chúa bỏ quên".
Thái Linh! Vâng, là tôi! Tôi là Thái Linh! Là nữ sinh đến muộn trong buổi khai giảng, ví tiền thì bị "cống không" cho ông thần biển, bất đắc dĩ ngồi xe taxi về nhà, làm mẹ phải trả tiền gấp đôi. Dĩ nhiên đây chỉ là chút bọn biển nhỏ nhoi trong bể khổ thăng trầm mười bảy năm qua của cuộc đời tôi. Lúc mới học mẫu giáo lớp mầm.
Đợ... chờ đợi...!
Tay chống cằm ra vẻ tiểu thư mơ mộng, tôi nhìn chằm chằm ra phía hành lang, con đường duy nhất mà một anh chàng "hot boy" lớp lá hay đi ngang qua để đến nhà WC. Ôi! Hình mẫu "X-men, đàn ông đích thực" của đời tôi: Khuôn mặt trắng hồng như trái bồ quân, mắt tròn xoe như quả trứng muối. Chỉ nhìn anh đã đủ "ngất ngây con gà tây" rồi.
- Trời! Anh ấy nhìn mình! Đang nhìn mình đó...
Phẹt...!
Ủa...! Hình như có cái gì đó nhơn nhớt hạ cánh trên đầu tôi.
Hu hu... không, tôi không muốn thế.
Đúng lúc được anh ấy nhìn trìu mến thì lũ chim chết tiệt đó nhè đúng đầu tôi "xả đạn tự chế" không t