Polly po-cket
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324222

Bình chọn: 7.5.00/10/422 lượt.

ngờ. “Anh ta giúp được
không?”

Hương Tranh quả quyết gật đầu: “Chắc chắn được, anh ấy là con độc
nhất của Sở Nhân Vũ, hổ dữ cũng không ăn thịt con”.

Sở Trung Thiên vẫn lo lắng, nhưng trước mắt, họ không còn cách nào
khác. Anh đành miễn cưỡng gật đầu làm theo lời Hương Tranh.

Tối hôm ấy không có trăng, trên bầu trời chỉ thưa thớt mấy vì sao.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ còn có tiếng lá cây rơi xào xạc.

Trong phòng Sở Nhân Vũ, đèn sáng như ban ngày. Người đàn ông trung
niên ngồi trong ghế da, bình thản nhìn cô gái trước mặt không chút
giận dữ.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Sở lão gia, mọi chuyện chúng ta đều đã rõ, không cần dài dòng, tôi
xin ông hãy buông tha cho mẹ con Sở Trung Thiên.”

Hương Tranh đứng trước mặt ông ta, thẳng người, chắp tay sau lưng,
khuôn mặt bình thản. Cô tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ mình cô biết đôi
tay cô đang run.

“Sao tôi phải nghe lời cô?” Sở Nhân Vũ nghiêng người nhìn vào mặt
cô, đôi mắt hấp háy vẻ nhạo báng.

Hương Tranh im lặng vài giây, rồi ghé người nhìn vào mặt ông ta,
chậm rãi nói: “Hơn mười năm trước, ông đã làm gì với cha Sở Trung
Thiên, tôi nghĩ ông còn nhớ. Việc này mà lộ ra, ông sẽ bị cơ quan
luật pháp sờ gáy. Chỉ cần ông tha cho mẹ con Sở Trung Thiên, tôi
đảm bảo họ sẽ không tố cáo ông, sau này họ và ông đường ai nấy đi,
không liên quan tới nhau nữa”.

Nói ra những lời mặc cả này, Hương Tranh thừa biết không đời nào Sở
Nhân Vũ đồng ý, nhưng ngoài canh bạc này ra, cô cũng chẳng còn cách
nào khác.

Sở Nhân Vũ không những không đồng ý mà mặt cũng không hề có chút
biểu hiện sợ hãi như Hương Tranh mong đợi. Ông ta đáp lại cô bằng
một nụ cười chế nhạo: “Tiểu nha đầu, thật không tồi, còn dám đe dọa
ta. Nhưng gừng càng già càng cay, cô cho là tôi ngốc đến mức đứng
nhìn cô báo cảnh sát ư?”.

Hương Tranh nhìn thấy trong mắt ông ta lóe lên tia nhìn tàn bạo. Cô
mơ hồ linh cảm có chuyện chẳng lành, nhưng cô vẫn cố trấn an mình,
bình tĩnh hỏi lại: “Ông nói thế là có ý gì?”.

Nụ cười trên môi Sở Nhân Vũ thật khó hiểu. Hương Tranh còn đang
nghi hoặc thì ông ta đã chỉ tay về phía cánh cửa đã được mở sẵn,
gọi to: “Đưa họ vào đây”.

Sở Nhân Vũ vừa dứt lời, cánh cửa lập tức được mở rộng ra. Triệu
Ninh và hai người nữa hùng hổ bước vào.

Hương Tranh thấy họ quen quen, cho đến khi cô nhìn thấy hình xăm
con hổ trên tay một người thì cô chợt nhớ ra. Đó là hai trong số ba
người đã đến rừng phong để bắt Sở Tu Phàm đi. Nhìn kỹ một chút, cô
thấy hai người kia đang lôi theo hai người khác nữa. Khi Hương
Tranh nhìn rõ khuôn mặt hai người này, mặt cô trắng bệch.

“Trung Thiên! Sở bá phụ! Hai người bị làm sao thế này?” Hương Tranh
định chạy lại gần xem xét tình trạng của cha con Sở Trung Thiên,
nhưng cô bị người có hình xăm trên tay đó đẩy giật trở lại, do mất
đà, Hương Tranh loạng choạng lùi về phía sau mấy bước. Lúc này, sự
lo lắng và giận dữ khiến cô quên cả sợ hãi, quát lên với Sở Nhân
Vũ: “Ông, ông đã làm gì họ?”.

“Trừng phạt vì tội không nghe lời. Nhưng mới chỉ bị đánh một trận
thôi. Chưa chết đâu.” Sở Nhân Vũ thản nhiên trả lời, cười khẩy.
“Thế nào? Cô đã rõ tình hình hiện nay chưa? Cô còn cho rằng cô có
tư cách đàm phán với tôi nữa không? Bạn trẻ à, tôi rất hâm mộ lòng
dũng cảm của cô. Nhưng dũng cảm không có nghĩa là ngu ngốc. Đến giờ
cô còn gì để thuyết phục tôi tha cho lũ thối tha này?”

“Lũ thối tha”, những từ này như ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim Hương
Tranh, những tia nhìn giận dữ nhằm thẳng tới Sở Nhân Vũ.

“Sở Nhân Vũ, sao ông có thể tàn ác như vậy? Dù sao họ cũng là người
thân của ông.”

Sở Nhân Vũ cười nhạt.

“Người thân? Tôi làm gì có người thân! Người thân của tôi đều chết
từ khi tôi còn nhỏ rồi.”

“Sao ông có thể nói như thế?” Hương Tranh giận dữ tột độ, lời nói
không dừng lại được. “Sở Nhân Vũ! Ông đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Nếu năm đó không có cha nuôi chăm sóc ông, ngày hôm nay ông có thể
đứng ở đây không? Một con chó cũng còn có nghĩa hơn ông vì nó không
quên ơn người nuôi nó, không khi nào cắn chủ.”

Những lời Hương Tranh nói đánh đúng vào điểm yếu của Sở Nhân Vũ.
Bao nhiêu năm qua, những hình ảnh thời niên thiếu vẫn là điều Sở
Nhân Vũ đào sâu chôn chặt, không dám động đến. Ông ta tỏ ra bất cần
quá khứ nhưng sự thật, mỗi bức ảnh, mỗi khuôn mặt quen thuộc đều
khiến ông ta bất an.

Hương Tranh lại dám lớn tiếng vạch tội ông ta trước mặt bao nhiêu
người, đương nhiên khiên Sở Nhân Vũ điên tiết. Ông ta tát cô một
cái như trời giáng. Cô không có cơ hội tránh, đau đớn ngã lăn ra
đất.

“Hương Tranh!” Sở Trung Thiên nhìn má Hương Tranh bị tát bầm đỏ,
đau đớn kêu lên. Anh vùng vẫy định đỡ Hương Tranh dậy nhưng hai tay
anh đã bị tên gia nhân của Sở Nhân Vũ kẹp chặt, chỉ còn biết tức
giận la hét: “Sở Nhân Vũ, Hương Tranh không liên quan tới chuyện
này, ông mau thả cô ấy ra”.

“Đau lòng lắm phải không? Chưa hết đâu, tôi sẽ cho cậu đau đến
chết.” Sở Nhân Vũ vừa chế nhạo vừa đe dọa, rồi