
nắm tay ra, bên thuê không được có bất kỳ
động chạm nào khác với bên được thuê”.
Sở Trung Thiên nhướng mày, tình cờ nhìn Hương Tranh, đúng lúc nghe
cô nói vậy thì không nhịn nổi, liền bật cười.
“Trông cô như thế này thì có ai mà thích nổi? Nếu không vì hoàn
cảnh bắt buộc, tôi không bao giờ đi cùng cô. Còn ý tưởng quái đản
thì cô yên tâm, mặt này tôi nghìn vạn lần không bằng cô. Tôi về
đây. Ngày mai cô nhớ ăn mặc bình thường chút cho tôi, và nhớ nhờ
chị cô trang điểm giúp. Chứ cô giữ bộ dạng này… tôi chỉ có thể nói
bye… bye.”
Anh ta nói xong rồi bỏ đi ngay, tiếng còn vang đâu đây mà người đã
khuất dạng sau hành lang. Hương Tranh nắm lấy chiếc dép ném theo
anh ta.
“Đồ chết tiệt! Hắn ta có biết nói tiếng người không vậy?”
Ngày hôm sau, vào lúc hoàng hôn, bầu trời quang đãng, ánh vàng trải
khắp khu dân cư Tây Giang. Trong căn phòng tràn ngập ánh hoàng hôn,
ngồi bên chiếc bàn gỗ đánh véc ni bóng loáng là một cô gái xinh
đẹp.
Mái tóc đen dài của cô được búi lại gọn gàng, hai lọn tóc mái mềm
mại rủ xuống hai bên má, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đen láy mở
to lanh lợi, đôi môi màu anh đào chúm chím.
“Chị! Sao em lại biến thành thế này? Em có tham gia vũ hội đâu? Sao
lại trang điểm kỳ lạ như thế này?” Hương Tranh nhìn chằm chằm vào
hình mình trong gương, hết quay trái lại nghiêng phải, sau đó vừa
xoa xoa lên lớp lụa trên áo vừa phàn nàn: “Bộ đồ này chật quá, cứ
như muốn dính chặt vào người ấy, chả thoải mái tẹo nào”.
Cô đang mặc bộ váy màu hồng nhạt, không tay, ngắn trên đầu gối,
phía trước thiết kế đơn giản, chỉ điểm một dải lụa trắng vắt chéo
từ vai xuống eo tạo hình trăng khuyết, phía sau cổ chữ “V” khoét
sâu một chút, trông vừa thời trang vừa thanh lịch.
“Hương Tranh, chịu khó đi, lần này em giả làm bạn gái của người ta,
không thể ăn mặc tùy tiện được. Nếu không, khách hàng của em sẽ bị
mất mặt.”
Hương Đình nhìn cô em trong gương. Chợt nghĩ ra điều gì, cô vội
vàng chạy ra ngoài. Trong lúc Hương Tranh còn không hiểu vì sao
Hương Đình lại bỏ đi thì cô ấy đã quay lại, cầm theo chiếc hộp
trang điểm nhiều ngăn.
Hương Tranh vừa nhìn thấy cái hộp, mặt đã biến sắc, sợ hãi quên hết
cả việc cô đang ở trong tư thế gò bó, vướng víu bởi đủ thứ phụ
kiện, vùng đứng dậy, định bỏ chạy.
Hương Đình thấy thế, chẳng kịp hiểu chuyện gì, đánh rơi cả chiếc
hộp trên tay, vội vàng chạy lại giúp em, ân cần hỏi: “Em làm sao
thế?”.
“Đây chẳng phải là giày cao gót hay sao? Chị không định bắt em đi
bộ trên đôi giày cao mười phân này đấy chứ?”
Hương Tranh nghĩ, với đôi giày cao gót màu be ấy, chỉ cần bước hai
bước thôi, chân cô sẽ gãy. Nhất định cô sẽ không đi nó. Nghĩ thế,
cô liền cúi xuống tháo giày ra.
“Đương nhiên là có thể. Chỉ cần đi quen thì sẽ không sao. Chị báo
trước cho em biết, nếu em không đi đôi giày này thì đừng có trách
chị không nể tình tỉ muội.”
Hương Đình trừng mắt hăm dọa. Hương Tranh đành ngoan ngoãn xỏ lại
đôi giày vào chân. Hừ… Bây giờ cô mới thấy nhờ chị giúp đúng là sai
lầm. Ngay từ đầu cô đã biết đó là ý tưởng điên rồ, chỉ tại cái đồ
con heo họ Sở đó bắt cô làm vậy. Giờ thì xem, rõ ràng là cô rất
thảm rồi.
Hương Tranh bị chị gái hộ tống về lại chỗ ngồi trước bàn trang
điểm, thấy bất mãn, thầm nguyền rủa Sở Trung Thiên. Phải đến khi
thấy Hương Đình cúi xuống nhặt hộp phấn trang điểm từ dưới đất lên,
Hương Tranh mới nhớ ra lý do cô vừa nhảy dựng lên. Cô nhìn chằm
chằm vào hộp phấn mắt chị cô đang cầm trên tay, trong đầu không
ngừng tính toán xem có nên bỏ đôi giày cao gót ra khỏi chân để tháo
chạy lần nữa hay không nữa.
“Hương Tranh!”
Do đã quá biết tính khí của em, Hương Đình mỉm cười đứng chặn ở lối
ra duy nhất.
“Chị!” Hương Tranh làm bộ đáng thương, quay sang mặc cả với Hương
Đình “Em có thể… có thể không dùng những đồ này được không?”
“Không!” Hương Đình thẳng thừng cự tuyệt, sau đó mở nắp hộp, lấy ra
bộ nhũ mắt đủ màu.
“Nhưng em ghét những cái này.” Hương Tranh ném cái nhìn ghê tởm về
phía hộp nhũ mắt và cây chổi Hương Đình cầm trên tay.
“Ghét cũng phải dùng. Cô ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi.”
Hương Đình lấy một chút nhũ màu xanh lá cây, chải lên mắt Hương
Tranh, rồi nhìn lại vẻ gật gù. Đúng lúc ấy, chuông cửa reo.
Hai chị em nhà họ Hương cùng dừng lại, vô thức nhìn qua sân ra phía
cổng.
“Ồ! Nhất định là Sở Trung Thiên. Để em ra mở cửa.” Hương Tranh láu
cá, không đợi Hương Đình kịp phản ứng, vội vàng tháo đôi giày dưới
chân chạy ra ngoài.
Sau một ngày không gặp, Sở Trung Thiên không ngờ sẽ nhìn thấy Hương
Tranh trong bộ dạng này.
Váy ngắn không tay, trang điểm nhẹ nhàng, trông cô rất dễ thương.
Nhưng hai bên nách sao lại đang kẹp chặt đôi giày cao gót màu be,
trong khi cô chân trần chạy về phía anh đang đứng.
“Cô làm sao thế?” Sở Trung Thiên nhận ra nỗi sợ hãi của cô. “Có ai
đó đuổi theo để giết cô à?”
Hương Tranh không trả lời câu hỏi của anh, vội vàn