XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324292

Bình chọn: 8.00/10/429 lượt.

òng khách.

Sau một phút ngạc nhiên, hai mắt Hương Tranh sáng lên vẻ đắc thắng.
Dường như anh ta có ý tốt, không bắt cô bồi thường nữa.

“Mời anh ngồi. Anh uống trà nhé! Đây là một loại trà trong bộ sưu
tập của chị gái tôi, nghe nói nó là loại trà hảo hạng đó.”

Vì muốn lấy lòng Sở Trung Thiên, Hương Tranh không ngại nguy hiểm,
lấy trộm trà quý của chị gái ra mời anh. Chẳng bao lâu sau, chén
trà màu vàng nhạt, tỏa hương thơm mát dịu đã được đặt trước mặt Sở
Trung Thiên.

Ngược lại, Sở Trung Thiên không hào hứng với trà. Anh ta còn chẳng
buồn liếc qua chén trà, quay sang nói với Hương Tranh: “Cô ngồi đi.
Chúng ta nói chuyện”.

“Được.” Hương Tranh lập tức ngồi xuống sofa, cố làm ra điệu bộ
ngoan ngoãn như con cún con biết vâng lời.

““Dịch vụ cho thuê bạn gái” đúng là do cô làm chủ?”

“Là Tổng giám đốc, bà chủ nghe không thích hợp.” Hương Tranh vội vã
chỉnh lại.

“Được rồi, được rồi.” Sở Trung Thiên sốt sắng, lên tiếng cắt ngang
lời cô, rồi nói ngắn gọn: “Tổng giám đốc Hương Tranh! Phiền cô mời
các cô gái cho thuê ra để tôi lựa chọn”.

“À… cái đó… cái đó.” Hương Tranh cười khúc khích, gãi đầu, có chút
ngượng ngùng khi chỉ vào mũi mình và nói: “Hiện tại chỉ có một mình
tôi”.

“Cái gì?” Sở Trung Thiên trợn mắt vẻ kinh ngạc. Một lúc sau, anh
lấy từ trong túi ra một tờ rơi, chỉ vào hàng loạt hình ảnh những cô
gái xinh tươi in đầy trên tờ rơi hỏi: “Đây không phải đều là nhân
viên của cô hay sao?”.

“Ha… ha … ha.” Hương Tranh không nhịn được cười. “Những hình ảnh
này chỉ mang tính chất minh họa nhằm thu hút khách hàng mà
thôi.”

Sở Trung Thiên nghe xong, tức giận muốn ói máu, trừng mắt nhìn
Hương Tranh một lúc lâu, sau đó bực dọc ném tờ rơi lên bàn, đứng
dậy quát lớn: “Cô, cô cố ý lừa khách hàng”.

“Này! Tôi lừa anh chỗ nào?” Hương Tranh nghe thế cũng tức giận,
đứng bật dậy, hai tay chống nạnh, đỏ mặt cãi lại Trung Thiên: “Chỉ
là công ty của tôi còn chưa chính thức khai trương, vì vậy nhân
viên còn ít một chút”.

“Cái này gọi là ít một chút sao, còn có ai khác ngoài cô?” Sở Trung
Thiên tức giận bác bỏ lý lẽ của cô.

“Anh đừng ăn nói hồ đồ! Chỉ mấy ngày nữa, sẽ có rất nhiều, rất
nhiều… Hay là như thế này đi, mấy hôm nữa anh hãy quay lại đây, tôi
đảm bảo sẽ có mười mỹ nhân cho anh thoải mái lựa chọn.”

“Mấy ngày nữa cô sẽ cho tôi chọn ư? Lúc ấy thì tôi còn cần thuê bạn
gái làm quái gì nữa!” Sở Trung Thiên tức giận đứng lên.

“Haizzz! Hay là… Anh thấy tôi thì thế nào?” Hương Tranh quay một
vòng, ưỡn người khoe hình thể của mình.

Sở Trung Thiên nhìn cô “biểu diễn”, không nói câu nào, lắc lắc
đầu.

Đầu tóc rối tung như tổ quạ, dưới miệng có một vệt mờ mờ, chắc là
nước dãi khi ngủ còn đọng lại. Trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình,
không có dấu hiệu nào cho thấy đó là thân hình nhỏ nhắn. Hơn nữa,
bộ đồ ngủ hồng còn nhăn như mười năm nay chưa được giặt là, dưới
chân cô ta là đôi dép nhựa hình con mèo màu cà phê, giá năm tệ một
đôi.

Sở Trung Thiên quay đầu nhìn đi nơi khác như thể cô là một kẻ ăn
xin nhếch nhác, nhìn thêm chỉ tổ bẩn mắt.

Hương Tranh không nghe thấy Trung Thiên nói gì, quay lại mới phát
hiện khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang hướng ra phía cửa sổ, rèm
cửa sổ đã bị kéo sang hai bên… Hừ! Ngoài của sổ có gì đẹp vậy?
Hương Tranh cũng tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

“Bốp!”

Đầu Sở Trung Thiên vừa ngẩng lên liền bị va phải cằm Hương Tranh
đau điếng. “Cô ta chắc mắc bệnh thiếu i-ốt hoặc là bị chập mạch thế
không biết?” Anh nghĩ thầm,

“Này! Sao anh lại đánh tôi?” Hương Tranh tức giận phản kháng.

“Cô có phải đồ ngốc không?” Trung Thiên đang nghi ngờ không khéo cô
ta mới từ Sao Hỏa lạc đến Trái Đất.

“Anh mới là đồ ngốc! Tôi thấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chú như
thế, cứ ngỡ là có mỹ nữ ngoài đó nên mới nhìn theo. Kết quả là chỉ
có mấy khóm dây leo, hoa hoa cỏ cỏ, một bà già cũng chẳng có, nói
gì đến mỹ nữ.”

Sở Trung Thiên lại trợn tròn mắt, vội vã quay người bỏ ra ngoài,
vừa đi vừa nói: “Tôi cho rằng chúng ta bất đồng ngôn ngữ, có muốn
hợp tác cũng vô ích, ngày mai, thanh lý hợp đồng!”.

“Này! Anh đợi đã.” Hương Tranh nắm chặt lấy áo Sở Trung Thiên kéo
lại. “Không phải nói ngoa, tôi cũng là một mỹ nhân đấy chứ, lẽ nào
đi cùng tôi lại làm anh mất mặt?”

Sở Trung Thiên quay lại, lôi Hương Tranh đến trước cửa sổ, chỉ vào
hình ảnh phản chiếu nơi kính cửa, lạnh lùng nói: “Cô tự nhìn
đi”.

“ Xí!!! Nhìn thì nhìn”Anh ta tưởng cô sợ anh ta dọa chắc, Hương Tranh
bĩu môi làm bộ không sợ.

Chưa đầy một giây sau, đến lượt Hương Tranh trợn mắt.

Mẹ ơi! Làm sao mà cô còn mặc đồ ngủ? Cả tóc nữa… Lại còn vết sữa
bột Tam Lộc cô uống… sao lại thế này… thật là xấu hổ đến chết
mất…

Hương Tranh vội vã chạy vào trong phòng nhưng vẫn không quên quay
lại năn nỉ Sở Trung Thiên: “Anh đừng đi! Cho tôi mười phút thôi!
Cảm ơn nhé!” Nói xong, cô biến mất sau cánh cửa.

M