Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325373

Bình chọn: 7.00/10/537 lượt.

ăm dò.

“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”

Điện thoại nó rung lên…

- Alo!

- – Vẫn cái giọng lạnh lùng mà ai cũng đoán được là ai ý.

- Uk! Tôi chỉ sợ anh bận chơi thôi!

- – Cậu cúp máy ngay tức khắc.

- Đồ bất lịch sự! – Nó lầm bầm.

Thiên Minh nãy giờ đứng nghe nó nói chẳng hiểu gì cả (làm sao hiểu được) nhưng có một điều cậu thắc mắc.

- Điện thoại này…của ai vậy? – Thiên Minh hỏi và hình như câu hỏi này cũng đã khiến cậu hiện hữu với một Thiên Minh hoàn toàn khác…. “tiêu xài” nhiều từ ngữ hơn.

- Chứ anh nghĩ tôi có thể cầm được điện thoại của ai ngoài mình? – Nó trố mắt nhìn Thiên Minh.

- Nhưng hình như nó không giống cái tôi mua cho cô.

- Ai bảo anh là nó là của anh mua cho tôi? – Lại hỏi ngược lại người khác, cái tật mãi không chừa.

- Chứ cái tôi mua đâu?

- Ban tặng cho đất rồi. – nó nói một câu khó hiểu mà đúng là Thiên Minh không hiểu thật.

- Là sao? – Mắt tròn xoe.

- Anh nghĩ cái điện thoại ném từ tầng 16 xuống thì nó sẽ như thế nào?

Thiên Minh có vẻ hơi giận vì ngỡ rằng nó xem thường cậu nhưng vẫn uk uk cho qua chuyện. Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cớ sao phải quan tâm.

- Lam Bình nè! Cô với Lâm duy ý….hai người có quan hệ gì vậy? – Thiên Minh tò mò.

Nó vừa định nói hớ điều gì đó nhưng nghĩ đến cái bản hợp đồng quái quỷ nên thôi. Ngó Thiên Minh một cái, nó trả lời dứt khoát:

- Ba mẹ anh ta là ba mẹ nuôi của tôi. – Không biết lấy đâu ra cái quan hệ hay ghê ta???

- Vậy hả? – Thiên Minh hỏi lại như không tin vào tai mình.

- Có gì không? – Nó nhìn bộ dạng Thiên Minh, khó hiểu.

- Không, chỉ thắc mắc thôi! – Cậu cười.

“Sao mình lại cảm thấy vui khi cô ta nói vậy nhỉ? Thích con nhỏ đó sao? Nhưng sao lại là con nhỏ đó? Mới gặp nó có mấy ngày thôi mà, mình chúa ghét con gái. Không phải đâu, mình chỉ vui thay cho Thiên Kỳ vì người yêu không ngoại tình thôi mà. Đúng vậy, chỉ vui vì thế thôi!!!” Thiên Minh cố biện minh ngay cả trong suy nghĩ.

Buổi chiều đến nhanh chóng và nhẹ nhàng…

- Này, tên chồng hắc ám kia! – Nó gọi với khi vừa thấy bóng Lâm Duy thấp thoáng.

- Cô vừa gọi tôi là gì? – Lâm Duy quay lại hỏi.

- Tên chồng…..

- STOP! Ai là chồng cô? – Lâm Duy cắt ngang.

- Anh không phải là chồng tôi thì tôi là chồng anh chắc? – Nó chun mũi cãi bướng.

- Cô quên là ở trường xem như hai ta không quen biết rồi sao? – Lâm Duy nổi cáu.

- Tôi không quên, chỉ là không nhớ thôi! Hì! – Nó cười trừ.

- Cẩn thận đấy. Tôi không tha cho cô nếu Thiên Kỳ hiểu nhầm đâu! – Lâm Duy đe dọa.

- Anh làm gì? Eo ơi! Tôi sợ lắm, sợ lắm – Nó làm bộ sợ sệt.

- Cô… – Lâm Duy dơ nắm đấm.

- Sao? Muốn đánh nhau à? – Nó xăn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng ra trận.

- Đừng trách tôi không nể tình cô là con…. à quên cô đâu phải là con gái nhỉ? Hahaha…. – Cậu phá lên cười.

- Tất nhiên tôi đâu phải là con gái. Vậy mới là chồng anh được chứ? Hahaha…. – Đến lượt nó nổi điên, lên cơn cười.

Hai đứa nó người tung kẻ hứng, chẳng ai chịu nhường ai. Đâu ngờ rằng một người đã “thấy” hết mọi chuyện. Thiên Minh đứng từ căn phòng cách âm bằng kính nhìn ra, chỉ thấy hai đứa nó xăn tay xăn chân như là sắp đánh nhau chứ chẳng nghe thấy bọn nó nói gì cả (thế mới khổ)

Lúc Lâm Duy đưa cánh tay lên dọa nó thì có một bàn tay ai đó cản lại:

- Lần trước vừa cứu cô ấy sao bây giờ lại quay sang đánh người ta? – Thiên Minh hỏi.

- Liên quan gì đến mày? – Lâm Duy dựt phăng cánh tay ra khỏi Thiên Minh.

- Thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi! – Thiên Minh nhún vai.

- Oh! Thấy chuyện bất bình mày lên tiếng được, còn bọn tau lên tiếng thì….bị đánh nhỉ? – Lâm Duy ám chỉ cái vụ ở bãi trống bữa trước.

- Tau nể tình Lam Bình là con nuôi của ba ****** nên lần này tha nhưng lần sau không dễ đâu! – Quay sang kéo tay nó – Đi thôi!

- Đi đâu? – Nó dùng dằng.

- Chứ cô muốn ở lại để hắn đánh à? – Thiên Minh liếc nhìn Lâm Duy.

Nói rồi, Thiên Minh kéo nó đi nhưng lạ thay….anh chàng kéo mãi chẳng được. Quay lại nhìn nó, nó cười, nhìn Lâm Duy, cậu cũng cười.

Tình trạng bây giờ là Lâm Duy cũng đang kéo nó nhưng theo hướng ngược lại của Thiên Minh. Nó như một con búp bê bị hai đứa trẻ giành giật, chẳng ai chịu nhường ai (sao nhường được trời!)

- Lam Bình, đi theo tôi! – Thiên Minh ra lệnh.

- Cô muốn chết thì cứ đi theo hắn! – Lâm Duy kéo mạnh tay.

- Mấy người làm ơn cho tôi xin hai chữ BÌNH YÊN! – nó hét lên.

- CÔ ĐI THEO AI? – Cả hai đồng thanh hét lên.

- Phiền phức! – Nó phán một câu rồi thẳng tiến về hướng của nó.

- Này, cô đi đâu thế? Cô k


Old school Swatch Watches