
y ăn hết hợp cơm nha!
Nàng cười cười nói thì hắn càng sùng lên…
- Cái trường này thiếu gì chổ có ghế đá nên thơ sao không ra đó mà ăn. Chổ này của anh đây biết không bé?
- Tui …. Tui chỉ có thể ở đây ăn mà khóc không ai nhìn thôi!
Nàng nói mà cắn muỗng lại sụt sịt. Hắn nhìn cảnh nữ sinh rơi lệ mà… điên lên …
- Đi chổ khác hay muốn ăn đánh hả ???
- Cậu không thể đánh con gái nha! - Diệu Hằng chỉ có thể
nghĩ ra có thế, dù người có tệ đến đâu cũng không thể đánh con gái.
- Ai tui cũng đanh hết trơn! Còn không cút?
Hắn thật sùng me, điên tiết cả lên. Tên đầu gấu của trường này xem ra còn tệ hại hơn nàng tưởng rất nhiều nha. Nàng run run cũng không chịu
uất ức nổi ngang nhiên trả lời…
- Tui chỉ xin ở lại ăn cho xong hộp cơm thôi mà làm gì “ông”
tàn nhẫn zậy? Tui thất tình cố ăn và khóc cho hết một lần thôi có thèm
muốn lên chổ này lần nữa đâu. Ông tưởng là học sinh lưu manh cá biệt thì ông là vua chắc?
Diệu Hằng tức quá nói bừa rồi sựt tỉnh tự bịt miệng. Nàng vừa tạo con đường chết cho mình rồi.
Mặt gã đại ca kia đáng sợ đúng nghĩa kinh khủng luôn. Bản năng cho
nàng cảm thấy nguy hiểm nên thò tay vào trong cặp cầm lấy một vật kim
loại khi hắn nổi khùng sấn đến…
- Tuyệt! Hôm nay được biết mùi vị đánh con gái ra sao rồi. - Vừa nói nấm tay hắn vừa siết lại nghe răn rắt dọa người.
- Ông mà đánh thì tui mét giám thị đó! - Diệu Hằng nói run rẩy không ra hơi do sợ quá.
- Mét đi! Anh đây còn đang bị kỉ luật mà!
Hổng lẻ hắn thật ra tay nhưng mặt hắn đáng sợ chắc chắn sẻ xử nàng
mà. Diệu Hằng run lên nhắm mắt rút lấy cây cờ-lê từ trong cặp ra khi hắn nhào đến.
Tuấn Kiệt bị “quất” ngay trán ngả nhào mặt ụp vô ngay hộp cơm trên
đất. Nàng sợ quá như mới giết người nên tam thập lục kế tẩu vi thượng
sách, nàng chạy như điên còn không dám nhìn lại phía sau lấy một lần.
Có gã choáng váng ôm đầu ngồi dậy chùi cơm dính mặt mà chép miệng …
- Vị sườn ngon wá!
Hắn thật không ngờ mình bị đo đất vì một nũ sinh nhỏ con hơn mình. Và đang bực bội phủi cơm thấy ngay hung khí hại hắn. Hắn cầm cây cờ-lê kim loại số 14 mà thẫn thờ.
Có loại nữ sinh cấp III nào đi học mà mang theo cái thứ vớ vẩn này chứ?
Diệu Hằng vể đến nhà vẫn chưa hoàn hồn cầu mong mai không có tin Lâm
Tuấn Kiệt chết trong trường vì bị một nữ sinh thơ ngây thánh thiện đánh. Giờ thì thất với chả tình, mạng nàng phải lo trước hết rồi!
—————
- Hằng! Êh sao dạo này không qua nhà rủ tui cùng đi học?
Hải chạy chiếc xe đạp thể thao từ sau lên. Con nọ đang bấn loạn sợ đến trường sáng này nên nói không có chút buồn luôn.
- Tui tưởng ông đi vs bạn gái!
- Mới quen thôi làm gì đi chung, nhà Thuỳ cũng nghịch đường nhà tụi mình…. Mà pà bệnh hả sao mặt tái mét dzậy?
Nàng nghe thế cười như quỉ thật là gượng xấu…
- Có gì đâu!? Ông vào trường trước đi! - Nàng hối Thanh Hải, không muốn bạn thân cũng vướn vào rắc rối như mình.
- Sao zậy? - Hải thấy rất kì lạ nhưng nàng không nói thì biết làm sao hơn.
Diệu Hằng dừng trước cổng ngóng xem rồi mới vào. Và đúng như nàng lo
sợ, đám đàn em của gã đại ca nổi tiếng đang đứng kiểm tra mặt từng nữ
sinh vào trường. Chả lẽ nàng “die” ở độ tuổi 17 thanh xuân này sao.
Diệu Hằng liều chết cắm đầu đạp xe phóng vào trường. Mắt thấy bãi để
xe nàng mừng rơi nước mắt thiếu điều tung hoa ăn mừng thì mọi thứ vui vẻ quá sớm.
Hắn ta bước ra hai tay ung dung trong túi quần, một chân giơ chặn đầu bánh xe của nàng. Diệu Hằng xém tí té ngửa nhìn hắn nhếch mép cười 7
phần tà ác 3 phần bất lương, nàng sắp biết thế nào là cười ra nước mắt
rồi.
- Nhớ ai không , cờ-lê cơm hộp? - Tuấn Kiệt nói không khác gì bạn thân mười năm gặp lại vạn phần nồng hậu chào đón.
- Wa! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi bạn thân iu!? Trái đất
này nhỏ thiệt hen chắc lần sau chúng mình còn gặp nhau nữa đó, tạm
biệt!!!
Nàng bỏ xe nhắm hướng phòng giám thị định chạy tìm con đường sống thi Tuấn Kiệt cười choàng lấy vai nàng. Người nàng dĩ nhiên đơ ra, thấy tay hắn cầm cây cờ-lê số 14 của nàng vung vẩy lại càng tái mét mặt mày.
Mọi người nhìn đại ca dắt cô bạn xấu số đi mà không ai anh hùng cứu
mĩ nhân cả. Dù Diệu Hằng xấu nhưng không thể chết thế này chứ?
Hắn dắt nàng ra vòi uống nước ở góc sân bóng “hoang vắng”. Nàng đứng
như sắp bị xử bắn. Tuấn Kiệt cầm cờ-lê trong tay cố cho nàng thấy cục
sưng trên trán hắn và nói như bâng quơ…
- Nguyễn Ngọc Diệu Hằng lớp 118 … Ưhm tên nghe hiền mà gan to dễ sợ ak!
- Tui… Tui không cố ý đâu!
Nàng nói lí nhí như muỗi kêu làm hắn cố ý lớn giọng…
- CÁI GÌ HẢ? Nghe không rõ nha!
- Ah hic… tui sai rồi xin đừng giết tui!
Nàng quăng cặp xuống đất rồi quỳ lên nó chắp tay thê lương làm gã nọ
hết hồn luôn. Hy vọng nước mắt mỹ nhân sẽ động lòng hắn và thoát chết
cho nàng.
Song hắn đi một vòng chắp tay s