Old school Swatch Watches
Cô Gái Mang Tên Tự Tại

Cô Gái Mang Tên Tự Tại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325345

Bình chọn: 10.00/10/534 lượt.

r/>
Trên chiếc xe có trên dưới 30 đứa trẻ, Hứa Tự Tại chọn một chỗ ngồi khuất
phía sau mà không ai để ý ngồi xuống, cái trại hè này đã đi rồi, mặc dù
là không muốn cũng phải đi, cho nên vực dậy tinh thần đi nào, nếu Trình
Tử Chấp lại đến kiếm chuyện với mình, hắc hắc, vậy thì cô sẽ không khách khí nữa, dù sao sau trại hè này sẽ mỗi người một ngả rồi, sau này sẽ
không học cùng trường, cũng không sợ nị cậu ta trả thù nữa. Hứa Tự Tại
giống như một kẻ ngốc khát khao một cuộc sống hạnh phúc không có Trình
Tử Chấp ở trường mới.

Khi chiếc xe lăn bánh xuất phát, Hứa Tự Tại đã đi gặp Chu Công mất tiêu
rồi, mơ mơ màng màng cảm thấy có người ngồi cạnh mình, cô khẽ giật mình
rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Trình Tử Chấp cảm thấy khi Hứa Tự Tại
ngủ giống như khi gấu ăn mật vậy, vốn cậu muốn qua đây ngồi tám với cô,
muốn hỏi cô làm bài thi ra sao? Nhưng bây giờ nhìn cô say giấc nồng, cậu cũng không muốn đánh thức cô dậy, thôi thì cứ đợi cô tỉnh rồi hỏi sau
cũng được.

Quan Mỹ Vân thấy Trình Tử Chấp ngồi ở dãy đằng sau
cũng đi theo qua đó ngồi luôn, nói chuyện liến thoắng không ngừng với
Trình Tử Chấp, lúc thì nói mấy chuyện thú vị trong lớp, lúc thì nói về
những tin sốt dẻo trong đại viện, Trình Tử Chấp bị cô chọc cho cười
không ngớt miệng.

Trình Vận Chấp đi qua chỗ anh trai đòi uống
nước, nhìn thấy bình nước của mình đã bị Quan Mỹ Vân uống hết hơn phân
nửa thì túm lấy Trình Tử Chấp khóc toáng lên, vừa khóc vừa nói: “Anh trả nước lại cho em.”. Vận Chấp khóc lên vô cùng có khí thế, Trình Tử Chấp
vẫn luôn cho rằng bản lĩnh khóc của cô em gái mình luôn khiến trời đất
phải rung chuyển, quỷ khóc thần sầu, Vận Chấp cứ khóc liên tục, gây ồn
ào tới giấc ngủ của Hứa Tự Tại, ngay cả huấn luyện viên đi qua đó dỗ
dành cũng không có chút tác dụng nào.

Hứa Tự Tại nghĩ, Trình Tử Chấp đúng là có thù với cô, cố ý tới phá mộng đẹp của cô.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng khóc đến đáng thương của cô bé gái kia, Hứa Tự Tại
vội cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô bé, vừa lau vừa hỏi: “Em làm
sao vậy?”

Hứa Tự Tại và Vận Chấp cũng không quen thân, chỉ biết cô bé là em gái của Trình Tử Chấp.

Vận Chấp chỉ vào bình nước mà Quan Mỹ Vân đang ôm trước ngực, vừa lau nước mắt vừa méc: “Chị ta uống hết nước của em!”

Hứa Tự Tại thở hắt ra, thầm nghĩ “Mình còn tưởng là cô ta mưu sát ba mẹ con bé chứ!”

Hứa Tự Tại lấy ra bình nước của mình, cái bình có hình chú gấu trúc rất
tinh xảo, đưa cho Trình Vận Chấp, “Em uống cái của chị đi, nước ô mai
ướp lạnh, ngon lắm đó.”

Vận Chấp nhìn Tự Tại, rồi lại quay sang
nhìn anh trai mình và Quan Mỹ Vân, sau đó mới cầm lấy bình nước của Tự
Tại, rốt cuộc cũng nín khóc.

Đuổi khéo Vận Chấp đi rồi, Hứa Tự
Tại lại bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ, đồng thời không đếm xỉa gì tới Trình
Tử Chấp và Quan Mỹ Vân đang nói chuyện bên cạnh. Trình Tử Chấp thấy cô
muốn ngủ tiếp, dùng cùi chỏ huých vào cô, “ Này, cậu là heo hả? Ham ngủ
quá vậy.”

Hứa Tự Tại ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ động đậy môi nói, “Ồn ào quá.” Nói xong quay đầu sang hướng khác ngủ
tiếp, Trình Tử Chấp bó tay, nói với Quan Mỹ Vân: “Chúng mình cũng nghỉ
ngơi chút đi, tới Diên Khánh phải mất một tiếng đồng hồ nữa !”

Trình Tử Chấp ngủ cũng không ngon, lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có thứ gì đó đè lên vai mình, cậu cử động một cái, vật kia cũng động đậy theo, lại
còn đè nặng hơn, Trình Tử Chấp muốn thức đẩy thứ kia ra chỗ khác, mở mắt ra thì lại càng sợ hãi hơn, làm gì có đồ vật nào? Là đầu của Hứa Tự
Tại, khi cô ngủ quên mất đề phòng, đã đè lên biên giới của kẻ thù, bây
giờ chỉ cần quân địch có chút hành động, Hứa Tự Tại sẽ không tránh nổi
bị thương, ha ha, Trình Tử Chấp trong lòng đắc ý! Hứa Tự Tại cậu lại rơi vào tay tôi rồi!

Mặc dù đắc ý, nhưng Trình Tử Chấp cũng không có hành động. Chỉ mặc cho Hứa Tự Tại dựa vào.

Hứa Tự Tại mơ một giấc mơ rất đẹp, mơ thấy cô và Ninh Hạo thi đậu vào cùng
một trường trung học, đồng thời còn chung lớp, lúc lên lớp Ninh Hạo giúp cô chép bài, lúc tan học hai người chia sẻ với nhau mùi vị tuyệt vời
của chocolate và kem, miệng Hứa Tự Tại chảy nước miếng cười ngốc
nghếch,”Ninh Hạo, ở bên cậu thật tốt!”

Trình Tử Chấp nghe được cô nói mớ, miệng gọi tên Ninh Hạo. Lấy tay vỗ lên mặt cô, “Ninh cái đầu
cậu đấy, mau dậy đi, nước miếng của cậu chảy xuống vai tôi rồi này!”

Bị cậu vỗ như vậy làm cho Hứa Tự Tại tỉnh lại, trước mặt làm gì có bóng
dáng của Ninh Hạo, rõ ràng là chỉ có bản mặt đáng ghét của Trình Tử Chấp kia. Hứa Tự Tại bực bội, trừng mắt hỏi Trình Tử Chấp, “Cậu vỗ mặt tôi
chi hả?”

Trình Tử Chấp thấy từng vệt hồng xuất hiện trên mặt Hứa
Tự Tại do đè lên vai cậu mà ra, giống như một bà cụ non, nhịn không được bật cười lên, ra dấu bằng tay cho cô, “Cậu đi soi gương đi, sắp biến
thành trái bí già rồi kìa!”

Hứa Tự Tại sờ mặt mình, âm thầm hỏi thăm tám đời tổ tông nhà Trình Tử Chấp.

Đích đến của trại hè rất nhanh đã tới, một vùng phụ cận trụ sở pháo binh ở
Diên Khá