Cô Gái Của Sự Bí Mật

Cô Gái Của Sự Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327490

Bình chọn: 10.00/10/749 lượt.

ng rồi khẽ mở
mắt ra, nàng cảm thấy lạnh lạnh nhưng lại ấm ấm, nhìn qua thì thấy mình
đang nằm gọn trong lòng của Minh, Trân chợt giật mình, mở to mắt hết cở
nhìn Minh, trên người Minh lại ko mặt áo, ngước xuống người mình thì
thấy nút áo của mình bị mở hết 1 nút, vẻ mặt của nàng bỗng đổi sắc thành xanh rồi chuyển qua tối sầm

“á……” Trân hét lên làm Minh giật mình, mở mắt ra, Trân vội đứng dậy

“ui……” Trân khuỵ xuống ôm lấy ngực

_ “cô làm gì vậy” Minh liền đỡ lấy Trân

_ “thả tôi ra” Trân đẩy Minh ra, cô nàng mất thế ngả ra sau, Minh liền lấy tay vòng qua eo Trân kéo lại

1..2..s…3s….4s….. ko ai động đậy, bỗng Trân nhận ra liền đẫy Minh ra nhưng bị Minh ôm chặt

_ “cô đang bị thướng đấy. đứng im đi”

Nói rồi khi thấy Trân ko phản ứng Minh mới từ từ bỏ tay ra

_ “cô ngồi xuống đi. Nếu ko vết thương lại chảy máu đó” Minh nói nhẹ
nhàng. Giờ Trân mới để ý thấy mình đang bị thương khá nặng, khẽ cau mài, nhăn mặt 1 cái rồi Trân ngồi xuống tựa vào vách thở dốc

_”cô thấy sao rồi” Minh lo lắng

_............

Khi thấy Trân ko trả lời mình, dường như Minh đã đoán đưọc lý do

_ “do cô bị thương nên tôi mới…….” Minh nói lí nhí, TRân quay qua nhìn
vào mặt Minh, nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Trân mà Minh lắp bắp

_ “tôi…tôi….chưa…..chưa…thấy….gì….hết….chỉ…chỉ thoa….thuốc…cho cô…thôi à” cuối cùng Minh cũng hoàn thành câu nói của mình

_............Trân vẫn ko nói gì chỉ nhìn Minh với ánh mắt đầy nghi ngờ

_”tôi,…..tôi…thề…..tôi thề….là tôi…ko thấy gì hết đó….tôi cũng ko làm …gì cô hết à”

_”ừ” Trân ừ nhẹ rồi quay mặt nhìn ra ngắm những giọt mưa đang đua nhau
rơi xuống, Minh cũng ko nói gì thêm, ko gian im lặng bao trùm cho đến
khi Trân lên tiếng

_ “sao anh lại cứu tôi”

_ “là vì……..”

_ “lệnh của bang chủ à” Trân chen vào. Bây giờ Minh phải trả lời sao đây, là theo lệnh của Xu, hay do trái tim mách bảo ko được làm hại đến Trân

_ “tại sao bang chủ các người lại ko muốn giết tôi” Trân hỏi tiếp

_ “chị ấy làm gì thì sẽ có lý do của chị ấy” Minh cũng đáp dửng dưng

_”các ngươi thường xưng là chị em à?”

_”phải. chúng tôi giống như 1 gia đình vậy đó” Minh nói với vẻ mặt hãnh diện

_”gia đình à?” Trân lặp lại, 2 chữ gia đình đối với Trân sao thấy xa lạ quá, cô ấy ko có gia đình, à mà ko, cô ấy cũng có 1 gia đình chứ, như
nhớ đến gia đình mình cô ấy liền hỏi

_ “những người của tôi anh đã làm gì họ rồi” TRân hỏi với vẻ mặt lo lắng

_ “tôi chỉ cho người trói họ lại và đưa về bang chúng tôi thôi” Minh

_”thật ko?” Trân vẫn còn nghi ngờ

_”thật, chúng tôi ko bao giờ giết người,đó là lệnh và cũng là 1 trong những nguyên tắc của chị ấy đặt ra” Minh

_”nguyên tắc sao?”Trân hỏi lại

_ “phải, là của bang chủ đặt ra”

_”có vẻ như các người rất tôn trọng bang chủ của các người thì phải”

_ “thật ra, mấy anh em chúng tôi ko thuộc bang star đâu”

_”sao?” Trân ngạc nhiên

_”chúng tôi ko thuộc 1 tổ chức nào cả”

_”nhưng sao cậu…….”

_”bởi vì bang chủ của star là ân nhân, là 1 người chị, 1 người mà chúng tôi có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ” Minh nói với vẻ mặt hơi
buồn

_.........Trân vẫn im lặng lắng nghe Minh nói tiếp

_ “cô
có biết hoàn cảnh của 7 đứa trẻ bị ba mẹ mình bỏ rơi, cùng nhau tụ họp
tai 1 bãi rác để kiếm cái ăn, làm quen với nhau rồi từ đó đi đâu cũng có nhau, làm đủ các loại công việc,lượm rác, xin ăn, những việc thấp hèn
nhất kể cả trôm cắp cũng làm, mỗi lần bị bắt gặp thì lại bị những trận
đánh đầy người, đâu ai thương tiếc cho những đứa trẻ bẩn thiểu chúng
tôi” Minh nói với vẻ mặt rất buồn, anh chàng cười nhạt 1 tiếng rồi nói
tiếp(mà khoan, sao tự nhiên lại nói với Trân? chắc có lẽ Minh thấy Trân
là 1 cô gái tốt chứ ko giống như mọi người đang thấy về cô ấy, và có thể 1 phần Minh tin tưởng Xu, XU luôn tìm cách bảo vệ Trân, tức là Xu biết
Trân ko phải là người xấu)

_ “lúc ấy đứa nhỏ nhất chỉ mới 8tuoi,
người lớn nhất là tôi và Thành chỉ được 9tuoi, thế đấy,chỉ ngần ấy chúng tôi đã trở thành những con người xấu, là cạn bã của xã hội, rồi sau đó, chúng tôi được 1 gia đình giàu có nhận nuôi, cứ tưởng đâu là ông trời
còn thương xót chúng tôi, cho chúng tôi được một mái ấm, ngờ đâu……” Minh chợt hít 1 hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc, rồi chàng lại cười nhạt,1
nụ cười chua chát

_”ngờ đâu, họ cho chúng tôi ăn, cho chúng tôi mặc cũng chỉ là lợi dụng, nói đúng hơn là họ dùng chúng tôi làm công cụ
kiếm cho họ”

_” LÀ sao?” Trân nhìn Minh với vẻ mặt thương cảm

_”5 đưa nhỏ thì được bọn chúng chở đến những khu chợ, trước những lễ hội để xin ăn, cuối cùng cũng quay lại nghề cũ. Nếu ngày đó chúng nó xin
đưọc tiền thì được họ cho ăn, còn ngày nào mà ko xin được thì lại bị bọn người đó đánh đập dã mang, bỏ đói cả ngày,thậm chí cả nước cũng chẳng
cho uống” Mi


Polaroid