
br/>- Triệu Vỹ, vào đây, vào đây! Thằng Sáu thẹo nó bảo vừa phát
hiện ra một cách đá mới, hay lắm.
- 100% đội trưởng ơi!
- Ờ, được rồi – Chợt nhớ mình đã bỏ đội banh lâu quá, Triệu
Vỹ đứng lên, vẫy tay đáp lời bọn họ rồi cúi xuống bảo Đinh Đang, cô vẫn ngồi
yên trên ghế, xăm xoi mấy ngón tay, mắt buồn thiu – Mình vào thôi em, ngày mai
xuất quân rồi, đừng tạo thành điềm gở, không tốt cho tâm lý thi đấu của anh em.
Uể oải chống tay đứng dậy, bước sau lưng Triệu Vỹ, Đinh Đang
nghe lưu luyến, nghe giận Tuyết Ngân và bọn người kia vô hạn. Vậy là… cô đã
không nói hết những điều muốn nói với anh rồi. Triệu Vỹ ơi! Em sẽ không quên
anh, không bao giờ đâu. Anh biết không?
ệm, mắt nhìn chùm đèn pha lê trước mặt. Cô bỗng nhớ Triệu Vỹ
cồn cào.
Mười giờ sáng, thường khi giờ này ở nhà, cô đang loay hoay
dưới bếp chuẩn bị nấu cơm. Khói lửa mịt trời, nước mắt nước mũi chảy tèm lem,
chân tay đầy lọ, đầu tóc đẫm mồ hôi, mà sao cô không thấy mệt, không thấy chán
ăn dù thức ăn chỉ là một cái hột gà luộc dầm với nước tương thôi.
Đinh Đang nhớ nôn nao cái cảm giác vui khấp khởi khi xách gà
mèn cơm nhảy tung tăng trên hè phố. Nhớ giọng cười phá lên của đám phu khuân
vác trêu ghẹo cô. ôi! Những phút thần tiên đó, nay biết tìm đâu nữa?
Sáu tháng trở về nhà sống với cha là sáu năm dài. Đinh Đang
có cảm giác mình bị giam cầm trong địa ngục. Như một tù nhân, đi đâu làm gì
cũng không tránh khỏi đôi mắt điện tử của cha.
Mấy lần nhớ quá không chịu nổi, cô vờ đi chợ rồi lẻn về khu
phố cũ thăm anh. Nhưng… mười lần như một, cô đều bị chú Thanh tài xế cản đường.
Lấy cớ đi theo bảo vệ, đưa đón, nhưng thực chất Đinh Đang biết chú tuân lệnh
cha, giám sát, cản trở không cho cô tìm Triệu Vỹ.
Không gặp được anh lòng Đinh Đang nóng như hơ. Ăn không
ngon, ngủ không yên. Làm gì, lúc nào ở đâu, hình bóng anh cũng chập chờn ẩn hiện.
Cô tiếc là mình không có được tấm ảnh nào của anh để làm lưu niệm cả.
Triệu Vỹ ơi, bây giờ anh làm gì, ở đâu? Có thắc mắc trước sự
mất tích bất ngờ của em không? Anh có nhớ, có tìm em, có quên ăn mất ngủ?
Thẫn thờ trên khung cửa sổ lầu năm, đôi mắt Đinh Đang u buồn,
mơ mộng.
Sao lại là Triệu Vỹ? Sao cô chỉ nhớ một mình anh mà không là
ai khác? Bà Bảy, dì Ba, Tuyết Ngân nữa chi? Những con người cô đã mang ơn, thân
thiết như ruột thịt? Lạ lùng cho ý nghĩ của mình, Đinh Đang hoang mang hỏi chị
bếp. Lắc đầu không tin khi chị bảo rằng cô đã yêu.
Yêu! Ôi, khác nào sét đánh ngang tai. Ba ngày liền Đinh Đang
vùi đầu trong chăn, đóng kín cửa phòng. Lẽ nào như vậy được? Cô hết là con nít
rồi sao? Từng ấy tuổi đầu đã biết yêu đương thẫn thờ. Ăn làm sao, nói làm sao với
ba đây? Mang đầy mặc cảm xấu xa và tội lỗi, cô ghê tởm chính bản thân mình.
Rồi nỗi sợ hãi, mặc cảm tội lỗi cũng biến dần đi, trả lại
Đinh Đang một tâm tư phấn chấn rộn ràng. Đôi má đỏ hồng lên, siết chặt cái gối
vào lòng, cô nhắm mắt hình dung, hồi tưởng lại cảnh đêm nào trên bãi biển. Ngỡ
bờ vai anh còn đó, đầy sức sống, chở che.
Đinh Đang bắt đầu dệt mộng. Cô thấy mình thành cô dâu, còn
anh là chú rể. Trong chiếc xoa rê trắng đuôi dài, cô đẹp như tiên. Bà Bảy, dì
Ba, Tuyết Ngân và cả đội banh cùng đi rước dâu. Ai cũng tròn xoe mát, trầm trồ
khen cô đẹp.
Cốc, cốc, cốc…
Tiếng gõ cửa phá tan cơn mộng đẹp. Mở mắt ra, không buồn ngồi
dậy, Đinh Đang gắt:
- Ai đó?
- Chị đây, chị Lan đây – Tiếng chị bếp thầm thì qua lỗ khóa.
- Ồ! Có tin rồi – Tung chăn ngồi dậy, chạy nhanh ra cửa,
Đinh Đang lôi chị Lan vào hỏi dồn dập – Sao chị? Có gặp được Triệu Vỹ không? Chị
không làm lộ chuyện của em chứ?
Như đã quen tính Đinh Đang, chị Lan ngồi yên chờ cô hỏi xong
rồi mới từ từ nói:
- Chị không gặp Triệu Vỹ, cũng chẳng gặp Tuyết Ngân. Chỉ gặp
bà Bảy thôi. Bà Bảy bảo Triệu Vỹ đi rồi. Trước khi đi còn dặn bà trao lại cho
em món quà.
Vừa nói chị vừa lôi trong túi ra một gói vuông vuông được bọc
rất kỹ lưỡng.
- Đưa cho em – Nóng lòng, Đinh Đang giật nhanh món quà trên
tay chị, tháo nhanh lớp giấy gói bên ngoài – Là trái banh ư? – Đôi mắt Đinh
Đang mở lớn tròn xoe không hiểu. Triệu Vỹ nghĩ gì mà lại tặng cô trái banh của
vua bóng đá Vương Thanh? Vật mà anh quý nhất trên đời? – Còn gì không chị? – Lật
nhanh mớ giấy dưới chân, Đinh Đang hy vọng tìm ra bút tích của anh viết lại cho
mình.
- Không có – Như bàng quan, chẳng buồn để ý đến vẻ thất vọng
trên mặt Đinh Đang, chị Lan buông gọn.
- Sao chị không hỏi bà Bảy giùm em xem Triệu Vỹ đi đâu chứ?
Bao nhiêu thư em gởi ảnh có nhận được không? Sao chẳng hồi âm vậy? – Xoay xoay
trái banh trên tay, Đinh Đang hờn giận – Có biết người ta mong không chứ?
- Ờ! – Như chợt nhớ, chị Lan lại lôi từ trong giỏ ra một xấp
thư dày cộm.
Mắt Đinh Đang vụt sáng. Cô giằng nhanh lấy xấp thư:
- Ảnh hồi âm cho em bao nhiêu thư đây hả? Ủa,… sao kỳ vậy? –
Thêm một lần nữa đôi mắt Đinh Đ