The Soda Pop
Có Ai Yêu Em Như Anh

Có Ai Yêu Em Như Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325730

Bình chọn: 9.5.00/10/573 lượt.

/>- Lại khiêm tốn rồi!

Sau đó, thầy dẫn đầu tốp các thầy giáo đi trước. Đám người còn lại cũng lục tục lấy xe, chào nhau ra về. Giang nhìn Nguyên:

- Anh chở em đi uống cà phê nhé?

- Thôi anh ạ. Em cũng có việc phải về rồi.

- Thảo Nguyên!

Giang định nói gì đó, nhưng cuối cùng anh kìm lại. Bảo vệ mang xe
tới. Nguyên đưa thẻ xe, nổ máy rồi phóng vút đi. Chỉ còn lại mình Giang
đứng đút hai tay vào túi quần, nhìn theo cho đến khi bóng cô biến mất
vào bóng đêm. Anh cũng chẳng mong gì hơn. Giờ họ đã nối lại quan hệ bạn
bè. Nguyên dù hơi khách sáo nhưng không còn xa lánh anh nữa. Có lẽ bọn
họ cần thêm thời gian để mối quan hệ này được hàn gắn lại như xưa.

Thế Phong trình diện ông nội, báo cáo qua vài chi tiết quan trọng của chuyến công tác vừa rồi, tắm nước nóng và sau đó không kìm lòng được
liếc mắt liên tục đến cái điện thoại. Trái với vẻ nôn nóng của anh, nó
im lìm. Có người nào đó vui vẻ với bạn bè mà quên anh rồi. Vậy thì khỏi
đợi! Anh cảm thấy bực bực trong bụng, kiếm một tách trà đen pha thật
đậm, cầm cuốn sách về phân tích nền kinh tế toàn cầu rồi buông người lên chiếc ghế sô pha êm ái trong phòng khách. Sách mới xuất bản do người
bạn bên Mỹ mua cho.

- Đọc sách gì mà nhập tâm thế! – Một người bất ngờ giật cuốn sách khỏi tay anh từ phía sau lưng.

- Trường Giang à? Chú đến sao không báo trước?

- Em là khách sao mà phải báo trước.

Giang ngồi phịch lên chiếc ghế đối diện, tay lật một vài tờ trên cuốn sách:

– Sở thích của anh hồi nào đến giờ vẫn không thay đổi nhỉ! Ngoài sách kinh tế ra, anh chẳng có loại gì khác.

- Anh đâu có tâm hồn nghệ sĩ như chú! Uống chút gì nhé?

- Thôi, em mới đi uống về. Hai năm rồi mà thứ rượu nếp bán cạnh
trường Mỹ Thuật vẫn chết người như thế. Lúc uống thì ngọt như mía. Về
nhà mới say!

- Quán bên trường Mỹ Thuật à?

- Anh cũng biết sao? Anh có bao giờ ngồi mấy quán nghệ sĩ đó đâu?

- Không. Tại hôm nay có người quen cũng bảo đi quán nào gần khu vực đấy. Rượu ngon lắm hả? Để khi nào anh em mình cùng tới uống.

- Đảm bảo hơn đứt đám whisky Scotland.

Ông bọn họ từ trong phòng bước ra. Đó là một ông già tầm thước nhưng
phong thái uy nghi, lẫm liệt. Dù tuổi đã cao nhưng trông ông vẫn khỏe
mạnh, mái tóc nhuộm đen nhánh khiến cho ông trông trẻ ra hàng chục tuổi. Mặc dù chỉ giữ chức chủ tịch danh dự và không tham gia điều hành công
ty, nhưng ai cũng biết những quyết định then chốt vẫn từ con người lão
luyện và khôn ngoan này mà ra.

- Trường Giang đến đấy à?

- Cháu chào ông! – Giang đứng lên nhường chỗ cho ông ngoại. Ông Quang ngồi xuống, rồi vẫy tay chỉ Giang ngồi xuống bên cạnh. Mặc dù trước đây nắm trong tay địa vị và gia tài không nhỏ, nhưng ông không năm thê bảy
thiếp giống những người khác, chỉ có một người vợ và hai người con. Con
trai cả là ba ruột của Phong. Vợ chồng hai người này chỉ thích đi du
lịch và viết sách văn hóa của các nước trên thế giới. Con út là mẹ của
Giang. Giang sinh ra chưa được bao lâu thì cha mất. Mẹ anh cũng qua đời
sau đó ít lâu. Vì thế trong hai thằng cháu, ông Quang một cách tự nhiên
giành nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn cho Giang, vì so với Phong về
mọi mặt, nó thua thiệt nhiều lắm.

Người làm bưng trà tới, rót ra ba chiếc tách sứ tinh xảo, đặt trước
mặt ba người, kèm thêm bánh ngọt dùng với trà rồi mới lui ra. Giang
không có thói quen uống trà muộn, nhưng cũng cầm lấy tách, đưa lên môi
nhấp một chút. Ông Phong cất giọng sang sảng. Ngay cả trong nói chuyện
bình thường, giọng ông cũng đượm vẻ quyền uy như một vị tướng ra lệnh
trong trận mạc.

- Đề nghị về làm cho Chi nhánh 1 của Thành Tín, cháu quyết định đến
đâu rồi? Ông chỉ mong cháu đồng ý tham gia vào việc phát triển cơ nghiệp gia đình, cùng với anh cháu.

Về tâm nguyện của ông nội muốn Giang về Thành Tín làm việc, Phong vốn cũng biết từ lâu và anh cũng rất tán thành việc này. Nhưng chú em của
gia đình lại chỉ thích nhởn nhơ với vẽ vời, tranh ảnh. Hiện tại Chi
nhánh 1 đang khuyết chức vụ giám đốc tài chính, nếu như có Giang bổ sung vào chỗ trống ấy thì đúng là vẹn cả đôi đường. Đừng tưởng Giang chỉ
thích hội họa mà nghĩ anh không am hiểu việc kinh doanh. Hồi đó, em họ
anh phải đăng ký thi vào trường tài chính, học song song một lúc hai
trường thì ông nội mới cho phép bước chân vào trường Mỹ Thuật.

- Cháu đến đây hôm nay cũng là vì việc này đây, thưa ông!

- Vậy là cháu đã có câu trả lời?

- Vâng.

- Nói đi, ta nghe đây!

Giang ngồi thẳng người lên, xoay tách trà trên đĩa, cầm lên uống một
ngụm, chừng như có điều khó nói. Trong bụng Phong nghĩ thầm thằng này
chắc chắn 90% là từ chối rồi thì Giang đột nhiên mỉm cười:

- Cháu sẽ đầu quân về Thành Tín!

Phong bật cười sảng khoái, vươn người sang chỗ Giang đưa một tay ra.
Giang bắt lấy tay anh, cùng cười và nắm chặt lại. Ông Quang hài lòng
nhìn hai thằng cháu ruột. Cơ nghiệp gia đình sợ nhất là không có người
k