
ịnh
của trường ra để ép em…” Cảm giác tuyệt vọng không thể che giấu lộ ra trên khuôn
mặt cô gái, vừa nói, cô vừa ôm mặt khóc.
“Xin em tránh ra!” Chàng trai vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.
Cô gái không hể có ý định tránh đường, tiếp tục tiến lên phía trước, giữ chặt
đôi vai của người con trai, vừa khóc vừa nói: “Hội trưởng, anh đừng đối xử với
em như vậy có được không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nhận ra rằng,
trong cuộc đời em không thể không có anh!”
“Ninh Tuyết, xin em hãy tự trọng.” Không một chút nể tình, chàng trai gạt tay
cô gái ra, mặc dù cái gạt tay rất nhẹ, song cũng đủ để khiến cô gái loạng
choạng, ngã xuống đất, đau khổ nhìn theo bóng dáng anh chàng.
Đáng chết… là một đấng mày râu, không ngờ hắn ta lại có thể đối x một cô gái
xinh đẹp như vậy! Không ngờ hắn ta lại có thể thô lỗ đẩy cô ấy ngã!
Đẹp trai thì sao? Chẳng qua chỉ là một con heo tự cao tự đại. Hứ! Đàn ông mà
Lâm Tiểu Ngư ta từng gặp, còn nhiều hơn cả số muối ta đã từng ăn, vậy mà chưa
gặp một tên nào xấu xa như thế này.
Đúng là cuộc đời hệt như một tấn thảm kịch! Nhìn dáng vẻ đau khổ của cô gái,
máu nóng trong người tôi dồn lên, không chút suy nghĩ, tôi liền xông lên, nhằm
vào tên thối tha kia quát lớn: “Anh đứng lại cho tôi!”
Tiếng quát kinh thiên động địa của tôi quả nhiên phát huy tác dụng. Tên thối
tha kia không những dừng bước, mà ngay cả cô gái cũng ngạc nhiên, nín khóc, cả
ngôi trường bỗng chốc như rơi vào trạng thái im ắng không một tiếng động. Ngay
cả tiếng chim hót cũng bỗng nhiên ngưng bặt.
Anh ta vẫn không chịu quay đầu lại. Nhưng sao tôi lại cảm nhận thấy một áp
lực khủng khiếp đang đè nặng lên người, khiến tôi ngột thở thế này? Bình tĩnh,
bình tĩnh, anh ta chẳng qua cũng chỉ cao một chút, đẹp trai một chút thôi. Lâm
Tiểu Ngư, mày không được rút lui vào lúc này, mày phải giúp đỡ cô gái xinh đẹp
kia. Mày xem cô ấy đang nhìn mày với ánh mắt kỳ vọng biết bao!
“Đồ đáng chết, đồ con heo xấu xa, mẹ anh không dạy anh phải lịch sự với con
gái à? Anh đẩy cô ấy ngã, mau xin lỗi cô ấy đi!” Tôi lấy hết can đảm, quát lên
bằng một giọng the thé, đủ để xé rách màn đêm.
Hơ hơ, Lâm Tiểu Ngư, mày quả đ một nữ hiệp thực thụ.
“Cô nương, cảm ơn đại ân đại đức của cô!” Cô gái cất tiếng.
“Nữ hiệp, xin tha mạng, sau này tôi không dám thế nữa!” Những lời lạnh lùng
của tên xấu xa kia lúc này trở nên dễ nghe hơn.
Trong đầu tôi liên tục hiện lên những hình ảnh của các nữ hiệp oai phong lẫm
liệt trong các bộ phim võ hiệp, từ đáy lòng đang trào lên cảm giác vui
sướng.
Nhưng dường như cô gái kia đang cau mày, mở to mắt nhìn tôi – hình như cô ấy
không tin vào khả năng của tôi! Thật là một sự sỉ nhục đối với bản cô nương.
Tôi đang định tiến về phía trước để mắng cho tên nam sinh cao lớn kia một
trận, thì thấy anh ta đang nhún vai, dường như đang suy nghĩ gì đó. Chỉ khoảng
ba giây sau, anh ta làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, rảo bước bỏ đi, nhanh
chóng biến mất vào bóng đêm.
Không phải thế chứ! Hắn ta còn không để cho mình chút sĩ diện nào. Tôi ngước
nhìn cô gái trước mặt đã nín khóc từ lâu. Cô ấy đang nhìn về phía tên xấu xa kia
vừa bỏ đi, không nói cũng đủ biết tình cảm người con gái ấy dành cho tên kia sâu
đậm đến mức nào. Trái tim cô đập mạnh: “Thật tàn nhẫn, không hổ danh là hội
trưởng.”
Thật tàn khố
Tôi giương mắt nhìn, không thốt nên lời, xem ra khả năng bình phục của con
gái thực sự khiến người ta ngạc nhiên. Vở kịch kết thúc, tôi cũng nên đi làm
việc cần làm thôi!
Á… mình đi hỏi đường cơ mà, sao có thể quên nhanh thế nhỉ?
“Người đẹp ơi, xin hỏi phòng tiếp đón học sinh mới ở đâu?” Bằng giọng nói
trong trẻo, tôi hỏi cô gái đang thẫn thờ trước mặt.
Nhanh chóng rũ bỏ bộ dạng yếu đuối khi nãy, cô gái vội vàng đứng dây, phủi
bụi trên quần áo, rồi quay sang trừng mắt với tôi: “Hừm, khi nãy bạn dám lớn
tiếng với hội trưởng, giờ còn muốn tôi chỉ đường cho sao?”
Nói dứt lời, cô ta bỏ đi, để lại vị nữ hiệp là tôi đang đứng đờ ra như khúc
gỗ.
2.
Tôi dựa vào cửa, vỗ ngực thở phì phò.
Trời ơi, cuối cùng thì cũng tìm được phòng tiếp đón học sinh mới. Xem ra trên
đời này chẳng có việc gì là bản cô nương không làm được, trong tương lai, mình
nhất định sẽ viết một cuốn tự truyện có tựa đề Lâm nữ hiệp đơn độc xông vào mê
cung.
Trực ban trong phòng tiếp đón h sinh mới là ba nam sinh năm cuối, hai trong
số đó đang ngồi cạnh nhau, mải mê chơi điện tử trên điện thoại, còn một người
khác đang ghi chép cái gì đó trước cái bàn hướng ra phía cửa.
“Là học sinh mới à? Tên là gì? Có giấy báo nhập học hay giấy tờ gì không?”
Tên nam sinh đang ghi chép ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục cúi đầu
xuống tiếp tục viết.
Mặc dù anh ta chỉ nhìn lướt qua rất nhanh, tôi vẫn cảm thấy có một thứ ánh
sáng rực rỡ, trong suốt đọng lại trên người tôi chừng một giây.
Tim đập…
Hít thở, hít thở, hít thở!
Thượng