
yện cũng đã không thể cứu vãn được rồi.
-Hạ Đồng, em xem, mặt trời mọc rồi kìa.
Dương Tử lời nói mang theo sự yên bình lạ thường, ngước mắt nhìn chân trời trước mặt.
Hạ Đồng nghe anh nói, cũng giương mắt nhìn bầu trời đang từ từ rạng sáng
kia, mặt trời đã nhô lên giữa đường chân trời và biển, ánh sáng vàng
nhạt vệt lên bầu trời đen tối kia, một mảng trời đã sáng rực.
-Bình minh thật đẹp!!!
Ngắm bình minh, làm cho tâm trạng con người vui vẻ thoải mái hơn để bắt đầu
một ngày mới. Tuy lúc đầu rất thích nhưng mà nhanh chóng lại ảm đạm như
cũ. Ánh sáng mà cứ ngỡ vẫn là bóng tối u ám.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, bầu trời đen tối kia đã bao trùm một màu xanh tươi
mát, ánh sáng mặt trời cũng đã làm chói mắt con người.
-Sáng rồi, chúng ta về thôi.
Hạ Đồng vươn vai một cái, sau đó bước lại xe mở cửa ngồi lên.
Dương Tử lặng thinh, đi vòng qua ngồi vào ghế lái.
-Đi ăn sáng không? Anh đưa em đi.
-Không cần, tối qua tôi không về ba chắc chắn rất lo lắng.
Hạ Đồng từ chối, lấy điện thoại mình ra, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Dương Tử ừ một tiếng, rồi nhấn ga chạy đi.
Hạ Đồng trở về Mạch gia đã là sáu giờ rưỡi, người làm mở cửa cho cô vào
nhà, đi đến phòng khách đã thấy Mạch Gia Vĩnh ngồi ở chiếc ghế sô pha.
-Ba, con về rồi.-Hạ Đồng đứng trước mặt ông
-Hạ Đồng, tối qua con đã đi đâu mà mãi giờ mới về, ba rất lo cho con.-Mạch
Gia Vĩnh thấy cô về, vẻ lo lắng trên mặt cũng giảm bớt
-Tối qua bạn con rủ đi ăn mừng tốt nghiệp, con ngủ ở nhà Từ Vy.
Cô biết nói dối ông không tốt nhưng mà đôi khi nói dối cũng không phải xấu, như lúc này vậy.
-Con không sao là tốt rồi, làm ba thật lo lắng.-ông khẽ thở phào nhẹ nhõm
-Xin lỗi, con đã làm ba lo lắng rồi.
-Con lên thay đồ đi, nghỉ hè này ba cùng anh con định sẽ sang Los Angeles, con cũng đi cùng đi.-ông nói
Sang Los Angeles?
-Hết hè về sao ba?-Hạ Đồng hỏi lại cho kĩ
-Công việc của ba ở bên đó đang phát triển tốt, từ trước đến giờ ba và anh
con đều định cư bên ấy, trở về Việt Nam chỉ vì mẹ con, bây giờ mẹ con
cũng đã có gia đình rồi, ba nghĩ con cũng nên sang đó cùng ba và anh
con.
Ông cặn kẽ nói cho cô hiểu.
-Con...
Hạ Đồng hơi nhâu mặt lại, sau đó lại dãn ra, mỉm cười một chút, nói: "Cho
con thời gian suy nghĩ được không ba? Đột nhiên thay đổi lại không quen
lắm."
-Được, ba luôn tôn trọng ý kiến của con.
-Vâng, con xin phép về phòng.
Hạ Đồng bỏ lên lầu trước, mở cửa phòng ra liền nằm lên giường. Sang Los
Angeles cũng tốt nhưng mà... Rốt cục cô có nên đi hay không? Cô biết ba
sẽ không ép cô cùng đi, nhưng mà vì sao cô phải lưỡng lự chứ? Có gì để
cô luyến tiếc đâu chứ.
Hạ Đồng ngồi dậy lấy trong tủ một bộ đồ đơn giản đi vào nhà tắm tắm sạch sẽ, rồi cầm cặp đi ra ngoài dạo cho khuây khỏa.
Hạ Đồng đi vào khu thương mại, dừng chân trước khu bán quần áo, bước vào cửa hàng xem.
-Chào tiểu thư, cô muốn mua gì? Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu hàng mới.-một nữ phục vụ nhiệt tình đón tiếp
-Em muốn mua cravat.-Hạ Đồng nói
-Mua cho bạn trai sao? Vậy thì em theo chị.
Nữ phục vụ mỉm cười, sau đó hướng tay dẫn cô đi đến chỗ bán cravat.
Hạ Đồng nhìn một lát, cô không có kinh nghiệm trong việc chọn cravat, thật sự không biết cái nào thích hợp cho anh.
-Cái này đi.
Hạ Đồng chọn tới chọn lui lấy một cái cravat mình ưng ý nhất, cũng không
bắt mắt lắm kiểu rất đơn giản, cravat màu trắng, thích hợp với áo sơmi
đen.
-Cái này rất thích hợp với những người tao nhã lại
sang trọng, chắc hẳn bạn trai cô rất có khí phách.-nữ phục vụ liền cầm
chiếc cravat, vui vẻ nói
-Anh ấy, quả thật rất có khí phách hơn người.
Hạ Đồng cũng không vui khi phục vụ nói vậy, đối với khách hàng, phục vụ nào mà chả nịnh nọt khách hàng.
Trong lúc đợi phục vụ đem cravat đi để vào hộp cho mình, Hạ Đồng đi lại chỗ bán quần áo nữ, tay vạch xem từng chiếc áo.
Đang lúc xem áo, lại có một cái rất thích mắt, Hạ Đồng lấy ra, thì một người khác cũng đã cầm nó. Thành ra, một chiếc áo, hai người giành.
Hạ Đồng cùng cô gái kia không hẹn ngước mắt lên nhìn nhau, ngay sau đó liền giật mình kinh ngạc.
Trải qua nửa ngày, cả hai nhìn nhau, vẫn không nói được câu gì, đến khi phục vụ đem cravat được gói kĩ lại cho cô, Hạ Đồng mới cô phản ứng.
-Cảm ơn.
Hạ Đồng cầm lấy gói đồ, rồi lấy trong túi ra tiền mặt trả cho phục vụ. Phục vụ lấy tiền liền đi đưa cho thu ngân.
-Chị, vẫn khỏe chứ?-Hạ Đồng quay mặt qua nhìn Ân Di, mỉm cười hỏi
-Vẫn khỏe.-Ân Di cũng chỉ hơi cong môi đáp.
Hạ Đồng lại im lặng, không nói thêm.
Đúng lúc cô định nói cô đi trước thì Ân Di đã mở miệng trước: "Thiệp cưới này, chị gửi em, đến lúc đó rất chào đón em đến tham dự."
Ân Di nói xong đã lấy trong túi xách ra