
i vị có cần dùng gì không?-một nữ tiếp viên hàng không đi lại chỗ hai người cung kính hỏi
-À, có cappuccino không chị?-Hạ Đồng không đợi Dương Tử lên tiếng, cô đã hỏi trước
-Có tiểu thư.
-Lấy cho em một ly. À có bánh macaron không chị?
-Dạ có.
-Lấy cho em. Có kem không chị?
-Kem thì không có.
-Cho em thêm một phần bánh mì ốp-la đi chị. Ba món đó thôi.
Hạ Đồng kêu xong ngước nhìn chị tiếp viên cười tươi.
-Vâng, còn thiếu gia, cậu có cần gì không?-nữ tiếp viên nhìn sang anh
-Ly nước trắng được rồi.
Dương Tử nói, sau đó nhìn cô khé lắc đầu, sau đó sực nhớ chuyện hỏi cô:
-Em có bị say máy bay không?
-Không biết.-Hạ Đồng ngẫm nghĩ nói
-Sao lại không biết?-Dương Tử nhíu mày nhìn cô
-Là lần đầu đi máy bay, làm sao tôi biết mình có say máy bay không?-Hạ Đồng nhìn anh ngây thơ đáp
-Em ăn cho lắm rồi một lát say máy bay thì đừng có mà kêu tôi giúp em.-Dương Tử nhìn cô, đồng thời nhắc nhở
-À... không được.-Hạ Đồng cúi đầu rồi lại giật mình ngẩng đầu nhìn anh
-Vì sao không được?
-Ở đây chỉ có tôi và anh, anh không lo cho tôi thì ai lo, vả lại mấy chị tiếp viên làm sao có thể lo cho tôi đến lúc hạ cánh được?-Hạ Đồng
nói một tràng
-Vậy là tôi phải lo cho em nếu em say máy bay đến khi hạ cánh!??
-Phải.-Hạ Đồng gật đầu một cái
-Miễn bàn đi.-Dương Tử liếc cô một cái, sau đó dùng một ngón tay chĩa đến trán cô đẩy cô ra
-Hớ... anh...
Hạ Đồng phồng mang trợn má, rõ ràng là anh ép cô lên đây nha, bắt cô ngồi cạnh anh nha, vậy mà không lo lắng cho cô, còn nói cô tự lo, anh
có còn nhân tính không?
Tiếp tân nhanh chóng đem những thứ cô kêu lên, đặt trên chiếc bàn trước mặt, sau đó lui đi vào trong.
Hạ Đồng nhìn đám thức ăn trên bàn, không nghĩ ngợi liền ăn chúng,
nếu say máy bay thì tính tiếp, bụng cô nãy giờ đánh trống dữ lắm rồi.
Dương Tử buồn cười nhìn cô, sau đó nhìn ra ngoài ô cửa sổ, khóe môi hạ xuống, hiện lên nỗi ưu buồn.
***
Trường Nhuận Lâm.
Lăng Hạo bên trong phòng nhạc bực bội đập lên bàn phím đàn piano tạo tiếng vang chói tai. Anh đã điện thoại cho cô đến những mười lăm cuộc
vậy mà điện thoại vẫn báo tạm khóa vui lòng gọi lại sau.
Rốt cục cô đã đi đâu vì sao không điện thoại cho cô được, đã vậy cô cũng không vào trường học.
Có khi nào Dương Tử gây khó dễ cho cô hay không?
-Chết tiệt.
Lăng Hạo sắp phát điên lên, vì sao cô làm gì đi đâu cũng không báo
cho anh biết trước một tiếng chứ? Vì sao cô cứ xem anh là người lạ, chỉ
xem anh là bạn? Anh không muốn làm bạn cô, anh muốn là hơn cả tình bạn.
-Nhìn cậu xem vì một con bé lại thành ra thế này?
Đột nhiên giữa không trung vang lên một giọng nói, nhẹ nhàng mà nham hiểm sắc sảo. Lăng Hạo nhíu mày nhìn người vừa bước vào, ánh mắt có
chút lạnh lẽo đi.
-Từ bao giờ cô có thói quen xuống tìm tôi?-Lăng Hạo ánh mắt hời hợt nhìn Sa Sa
-Tôi đến nói cho cậu một việc, để không cậu lại đợi chờ lo lắng cho
con bé đó một cách vô ích?-Sa Sa cười kiều diễm, lại hiện ra gian tà
-Ý cô là gì?
-Cậu có biết là sáng hôm nay Lâm Hạ Đồng đã cùng Dương Tử sang Paris không?
-Không thể nào, Dương Tử làm sao sang Paris được?-Lăng Hạo không tin nhưng mà lại cảm thấy như đó là sự thật
-Tôi cũng không tin, nhưng mà lúc nãy trong lúc Khiết Đạt nói chuyện điện thoại với Dương Tử, tôi đã nghe được, Khiết Đạt còn xin cho Dương
Tử và Hạ Đồng nghĩ nữa là.
Sa Sa nói trong lòng có phần không cam tâm, cô dù sao cũng yêu từ
nhỏ đến bây giờ, luôn nghĩ cho anh, luôn muốn anh chú ý đến cô dù chỉ
một tí nhưng mà anh hoàn toàn không để ý đến cô, anh xem cô như người xa lạ.
Lăng Hạo mặt biến sắc, hai tay siết chặt lại.
-Có phải cậu lại muốn nhìn một lần nữa người cậu yêu lại đi yêu
Dương Tử bên Dương Tử hạnh phúc không? Nếu không, tôi sẽ giúp cậu.
-Lăng Hạo tôi muốn làm gì, cần cô giúp sao?-Lăng Hạo đánh ánh mắt lạnh như băng qua cho Sa Sa
-Nhưng mà tôi có một người còn giúp cậu được rất nhiều, chỉ cần lời
cô ấy nói Lâm Hạ Đồng sẽ tin ngay.-Sa Sa cười lộ ra vẻ nham hiểm
-Là ai?
-Tracy.
-Tracy...!? Trịnh Bạch Mai?
Lăng Hạo sực nhớ, anh từng xem thông tin của một học viên, cô ta từ
nước Anh về Việt Nam học, tên là Tracy, tên Việt Nam là Trịnh Bạch Mai,
mà cô ta lại học cùng lớp với Hạ Đồng, nghe nói cô với cô ta rất thân,
chỉ mới quen đã rất thân thiết.
Hóa ra, là do Kim Sa Sa sắp đặt vào!!! Lâm Hạ Đồng em đúng là dễ dàng tin tưởng người khác!!! Đúng là cô ngốc!!!
Trên chuyến bay, sắc mặt Hạ Đồng xanh mét, đầu choáng váng cả người
mệt mỏi, Dương Tử đúng là đồ xui xẻo, đồ miệng quạ, anh chỉ vừa nói cô
say máy bay thì cô vừa ăn xong đám đồ ăn kia đã bắt đầu say máy bay
ngay.
Nhức đầu quá!!!