
ế?-Hạ Đồng mơ hồ không hiểu rõ
-Chín giờ lên máy bay sang Paris.-Dương Tử giương ánh mắt nhìn cô chậm rãi nói từng chữ
-Cái gì? Đùa sao?-Hạ Đồng thất kinh la lên, muốn té ngửa ra sau
Sao lại bắt cô sang Paris cùng anh chứ? Muốn đi cũng mình anh thôi, cô đi làm gì?
-Không phải muốn anh sang gặp ông ta sao? Bây giờ không muốn nữa
sao?-Dương Tử đối với thái độ vì kinh ngạc sắp ngất xỉu của cô lại xem
là chuyện thường
-Tôi muốn, nhưng đâu cần tôi đi.-Hạ Đồng nhìn anh chớp mắt lia lịa, ý là cô không đi
-Chưa đến em tự quyết, bây giờ là sáu giờ ba mươi phút sáng, em có
hai tiếng rưỡi để chuẩn bị hành lí.-Dương Tử thoáng nhìn đồng hồ nói
-Anh... anh...
Hạ Đồng chỉ anh rồi chỉ cô, không nói được gì, chỉ ấp a ấp úng.
Qủa thật ra nước ngoài là ước mơ của cô nhưng mà đi cùng anh trong
tình cảnh này thì cô thà ở nhà còn sướng. Anh có phải là cỗ máy thời
tiết không? Hôm qua rõ ràng như cơn giông bão kiên định không đi, hôm
nay đã nắng nhẹ muốn đi còn đòi dẫn cô theo.
Rõ ràng anh muốn gì chứ!??
-Anh cũng để tôi báo với cô chủ nhiệm chứ? Còn có bạn tôi nữa?-Hạ
Đồng liền vội kiếm cơ, để ra khỏi nhà sau đó chuồn đi đến chín giờ,
không có cô anh cũng đi được thôi
-Em không cần lo, tôi đã nói với cô giác em rồi, còn về phần bạn em, em có sao?-Dương Tử đánh ánh mắt đen láy sâu thẳm hỏi cô
-Sao, sao lại không? Bạch Mai, Khiết Đạt còn có anh Lăng Hạo...
Hạ Đồng đang nói vội bịt miệng lại, len lén nhìn anh.
Qủa nhiên sắc mặt anh kém đi nha!!! Là âm u đen tối!!!
-Không cần thông báo, đi liền khỏi đợi đến chín giờ.-Dương Tử âm
thanh lạnh lẽo, sau đó dùng khăn lau miệng mình rồi đứng lên
-Hả!?? Nhưng chín giờ... mà sao có... không đi mà...-Hạ Đồng câu nói chẳng hoàn chỉnh, chỉ chỉ trỏ trỏ
-Đừng để tôi vác em như lần trước.-Dương Tử đi ngang cô, nhìn cô một cái sau đó hiên ngang rời đi
Hạ Đồng muốn khóc không được mà cười cũng không xong. Có lí lẽ không vậy!? Thiên lý nằm đâu rồi hả trời??? Làm ơn trả lại đi.
Hạ Đồng mếu máo gục đầu đi theo sau Dương Tử.
Khi chiếc xe chở Dương Tử và Hạ Đồng dừng lại, cả hai bước xuống xe, một trận gió suýt nữa thổi tung làn váy của cô lên, một khắc sau, đôi
mắt xinh đẹp đột nhiên mở to…
Đây là một mảnh đất trống lớn, lại giống như một sân bay tư nhân,
cách tầm mắt của cô không xa là một chiếc máy bay đồ sộ đang đậu, từ
thiết kế tổng thể thì không khó để nhận ra, đây là một máy bay tư nhân.
Nó, giống như một con chim ưng oai vệ đang ngạo nghễ nhìn cô, phản
chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta chói mắt, lặp
tức Hạ Đồng bị chiếc máy bay hút hồn, không khỏi ngưỡng mộ là la "Oa!!!" một cái.
Dương Tử nhìn vẻ mặt của cô, vô thức cười, sau đó bước đến máy bay. Hạ Đồng cũng nhanh chân đi theo anh.
Đứng trước cửa cabin là hai vệ sĩ cùng hai tiếp viên, sau khi tiếp
viên tận mắt thấy anh và cô tắt nguồn điện thoại, bọn họ mới lễ phép mở
cửa phòng trong rồi làm động tác mời vào.
Trong chớp mắt cửa phòng bị đóng lại tất cả âm thanh bên ngoài đều tắt ngụm.
Bên trong là một gian phòng rộng lớn, rộng đến mức Hạ Đồng tự hỏi "Đây là máy bay hay là phòng ở khách sạn to lớn thế?"
Dương Tử nhàn nhã ngồi vào chiếc ghế sô pha rộng lớn, dáng người cao lớn dựa vào ghế, chân vắt chéo, ánh mắt đen nhìn cô, ý bảo còn chưa
ngồi vào.
Hạ Đồng hiểu chuyện liền nhanh chân ngồi vào chiếc ghế đối diện
nhưng mông còn chưa đặt vào ghế đã bị anh giựt ngược đứng lên.
-Tới ngồi bên cạnh tôi.
Hạ Đồng trợn mắt nhìn Dương Tử, dường như không tin những gì mình nghe.
-Có thể nói lại không?
-Đang giỡn mặt với em sao? Lại đây ngồi cạnh tôi.-Dương Tử quét ánh mắt đen qua cho cô
Hạ Đồng nhìn anh đầy cảnh giác, sau đó cụp mi xuống, đi lại ngồi cạnh anh.
Hạ Đồng cố ý ngồi xa anh ra, gần như ngồi mép cái ghế, chỉ có nữa cái mông là đặt trên ghế.
-Có muốn một lát là em ngồi dưới sàn hay không?-Dương Tử không mấy
thiện cảm, anh ăn thịt cô hay sao mà lại sợ không dám ngồi gần anh chứ?
-À, không.
Hạ Đồng nghĩ ngợi sau đó lắc đầu, rồi lại thấy Dương Tử nhìn cô, ý
bảo còn không ngồi sát vào, cô mới ngoan ngoãn nhích mông vào một chút.
Hạ Đồng ngồi bên trong máy bay, có thể cảm nhận được máy bay đang từ từ cất cánh bay lên, đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, cảm giác có
chút hồi hợp!!!
Hạ Đồng len lén nhìn sang anh, nhìn anh dù ở mọi góc cạnh đều đẹp hoàn hảo tuyệt mĩ là thế!!!
Dương Tử dù đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng cũng cảm nhận được ánh
mắt của cô đang chăm chú nhìn mình, khóe môi hơi nhếch lên.
Hạ Đồng dù ngu ngốc cũng biết anh biết cô đang nhìn anh, mà còn là
trân trân liền xấu hổ cúi thấp đầu, sao cô lại có thể nhìn anh đến đờ
đẫn đã vậy còn bị anh phát hiện nhưng không vạch trần cô.
-Thiếu gia, tiểu thư, ha