
lứa tuổi của cậu thôi_Ngọc cũng cảm nhận được sự giận dữ của Kiệt
-Cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói vậy thôi sao?_Kiệt nói giọng có phần dịu hơn
-À, chuyện sáng nay tôi chỉ có ý trêu cậu 1 chút thôi. K phải sự thật đâu_Ngọc nói vào vấn đề
-Trêu tôi?_Kiệt hỏi lại
-Ừ, chỉ định chọc cậu tức 1 chút thôi. Ai dè, cậu phản ứng mạnh thề_Ngọc nói giọng run run vì nhịn cười
-Nè, đừng có giỡn kiểu đó nữa nghe chưa_Kiệt hơn ngượng vì đúng là sáng nay mình khùng thiệt
-Ừ, k có lần sau đâu_Ngọc nói rồi dợm bước đi
-Khoan đã!_Kiệt nói
-Có chuyện gì nữa sao?_Ngọc hỏi
-Cậu k có thứ gì gọi là quà xin lỗi à?_Kiệt hỏi nó
-Quà xin lỗi? Cậu muốn gì?_Ngọc ngạc nhiên
-Um, 1 điều ước_Kiệt suy nghĩ 1 lát rồi đáp
-1 điều ước? Thôi được tồi. vậy cậu muốn gì?_Ngọc hỏi Kiệt
-Tạm thời thì mình chưa nghĩ ra_Kiệt nói
-Vậy khi nào nghĩ ra thì hãy nói cho tôi biết. Nếu có thể, thôi sẽ thực hiện_Ngọc nói rồi bước về lớp
Tiếng cửa lớp bật mở, Trinh, Phương, Phong và Vũ bước vào. Mặt ai cũng đằng đằng sát khí
-Kiệt, tại sao cậu dám bỏ tụi mình rồi đi trước vậy hả?_Vũ hét
-Đẻ trả thù_Kiệt đáp gọn lỏn
-Trả thù?_Phương ngạc nhiên
-Ừ, ai bảo hôm trước mấy người bỏ rơi tui mà đi trước_Kiệt nhắc lại quá khứ (Chap 1 đó mấy bạn))
-Ờ thì..._Phong tìm cách cãi lại
-Thôi, mấy người k có chuyện gì nữa thì về chỗ đi. Tui phải đi làm việc tiếp đây_Kiệt nói rồi chạy khắp lớp để hỏi đúng 1 câu
-Làm việc?Như thế kia sao?_Trinh nhìn theo bóng anh trai mình và hỏi
-Sao lại đi hỏi cái câu ngớ ngẩn đó. Thật là mất mặt mà_Phương nói
-K được, phải ngăn cậu ta lại_Vũ hết lên
-Tại sao?Cứ để cậu ta điên đi_Phong nói\-Cậu ta là hội trưởng hội học
sinh, đại diện cho hội học sinh. Cậu ta làm như thế cũng đòng nghĩa với
việc làm mất mặt hội học sinh đó_Vũ giải thích
-Ừ ha, mau ngăn nó lại_Phong ra vẻ hiểu biết và ra lệnh
-Rõ!_Cả bọn đòng thanh và chạy về phía Kiệt
5' sau.....
-Trời ơi, mệt quá_Trinh vuốt mồ hôi trên trán
-K ngờ bắt cậu ta còn khổ hơn bắt ma nữa_Phương nói thêm
-Ửa, bắt ma bao giờ chưa mà biết bắt Kiệt khó hơn?_Vũ bắt bẻ
-Ừ thì.....Thấy trên TV, được k?_Phương nói
-Ha ha ha, thế mà đòi_Vũ ôm bụng cừoi
-Ông...ông......_Phương cứng họng
-Thôi đì cậu, mục đích của chúng ta là Kiệt cơ mà_Phong can
-Ừ ha_Phương và Vũ đồng thanh
Kiệt đang bị trói tay vào sau ghế, chân thì bị dây thừng cột chặt
-Nè Kiệt, có chuyện gì vậy?_Vũ hỏi
-......._Kiệt k trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng Ngọc
-Ngọc sao?_Trinh thốt lên
-Nè Ngọc, cậu và Kiệt có chuyện gì vậy?_Phong hỏi Ngọc
-À, có chuyện gì lớn lắm đâu, chỉ là !@#@%$&()_Ngọc kể lại
-Hhahahah_Cả bọn đồng thanh
-Tròi ơi, chỉ vf vậy mà mày thành ra thế này sao Kiệt?_Vũ vừa nói vừa ôm bụng cười
-Ôi trồi ơi, cái này mà đem đồn khắp trường thì k biết người ta sẽ cười như thế nào nữa_Phương quẹt nước mắt
-Nhưng mình k phục, mình như thế này cơ mà._Kiệt nói là nhìn lại mình
-Thôi k giỡn nữa.Kiệt à, cậu đừng làm vậy nữa nhé_Phong nói rồi về chỗ ngồi
Cả bọn cũng tản ra và bước về chỗ ngồi của mình. Kiệt được cởi trói và hậm hực bước về chỗ ngồi. Ngọc tránh cái ánh mắt đó, vì nếu k nó sẽ k
nhịn được mà lăn ra cười mất
Buổi học cứ thế mà diễn ra, cho tới giờ ra chơi......
-Nè, cậu ra sau vườn trường được k? Cái nơi mà cậu nói là căn cứ của hội học sinh ấy_Ngọc nói với Kiệt
-Um, cũng được_Kiệt cáu kỉnh đáp
Tại vườn sau.........
-Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì k?_Kiệt đáp giọng giận dỗi
-Nè, đừng có làm thế nữa. Giống con nít lắm_Ngọc nói với Kiệt
-Cái gì?_Nghe tới 2 thừ "trẻ con", Kiệt sôi máu
-À k, k phải. Ý tôi là nó k hợp với lứa tuổi của cậu thôi_Ngọc cũng cảm nhận được sự giận dữ của Kiệt
-Cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói vậy thôi sao?_Kiệt nói giọng có phần dịu hơn
-À, chuyện sáng nay tôi chỉ có ý trêu cậu 1 chút thôi. K phải sự thật đâu_Ngọc nói vào vấn đề
-Trêu tôi?_Kiệt hỏi lại
-Ừ, chỉ định chọc cậu tức 1 chút thôi. Ai dè, cậu phản ứng mạnh thề_Ngọc nói giọng run run vì nhịn cười
-Nè, đừng có giỡn kiểu đó nữa nghe chưa_Kiệt hơn ngượng vì đúng là sáng nay mình khùng thiệt
-Ừ, k có lần sau đâu_Ngọc nói rồi dợm bước đi
-Khoan đã!_Kiệt nói
-Có chuyện gì nữa sao?_Ngọc hỏi
-Cậu k có thứ gì gọi là quà xin lỗi à?_Kiệt hỏi nó
-Quà xin lỗi? Cậu muốn gì?_Ngọc ngạc nhiên
-Um, 1 điều ước_Kiệt suy nghĩ 1 lát rồi đáp
-1 điều ước? Thôi được tồi. vậy cậu muốn gì?_Ngọc hỏi Kiệt
-Tạm thời thì mình chưa nghĩ ra_Kiệt nói
-Vậy khi nào nghĩ ra thì hãy nói cho tôi biết. Nếu có thể, thôi sẽ thực hiện_Ngọc nói rồi bước về lớp
giờ h