
mình mới là
người thắng cuộc. Chẳng phải anh ta đã bị cậu đánh sao? Vậy àm
cậu k tới thăm anh ta mà ngồi đây lo cho mình. Mình đã là người
chiến thắng trong việc giành được sự quan tâm của cậu_Kiệt nói
-ai thèm quan tâm cậu chứ? Chẳng qua vì mình nên cậu mới bị thế nên mình cảm thấy có lỗi thôi_Ngọc nói
-Cái này là mình muốn mà. Đâu phải tại cậu. Có trách thì
trách mình thích nguy hiểm và làm bạn với tử thần thôi_ Kiệt
cười
-um, nhưng cậu phải hứa lần sau k được thế nữa nhé. k được bất
cẩn để người ta dùng chiêu thước xảo quyệt làm hại bản thân
nha_Ngọc nói
-uk_Kiệt cười
-Mà sao cậu lại biết mình đánh lâm?_Ngọc sực nhớ ra
-Ừ thì....lúc mà cậu đỡ mình ra ngoài ý, mình có tỉnh dậy
được 1 lúc nên thấy lâm nằm sóng xoài dưới đất và nghe được
cậu và anh ấy nói chuyện_Kiệt nói
-Cậu nghe được những gì rồi?_Ngọc hốt hoảng
-um....mình nghe cậu trả lời cậu là Ngọc khi lâm hỏi cậu là
ai. Lâm nói chắc chắc chắn ngoài cái tên Ngọc cậu còn 1 thân
phận khác. Cậu nói cậu là snow của thế giới đêm. Lâm nghe vậy
thì nói:"Thảo nào". Rồi cậu nói.........._Kiệt nói tới đó thì dừng lại
-Mình nói gì?_Ngọc hét lên
-um...cậu nói......cậu nói......._Kiệt ấp úng
-Mình nói gì?_Ngọc hét lên, khuôn mặt hơi ửng hồng
-hì! Mình k nghe được. Lúc đó mình buồn ngủ nên ngủ mất tiêu_Kiệt cười
-Phù...may quá_Ngọc thở dài, ngồi xuống góc giường
-may gì? Cậu có chuyện gì dấu mình sao?_Kiệt hỏi rồi nhìn Ngọc với ánh mắt nghi ngờ
-k...k có gì_Ngọc chối
-cậu k nói thì thôi vậy. Bây giờ mình chỉ cần........_Kiệt nói
-Cần gì?_Ngọc hỏi
-Cần cậu trả lời về lời đề nghị của mình. Cậu làm bạn gái
mình chứ?_Kiệtnắm lấy tay Ngọc, nhìn Ngọc bằng đôi mắt sâu
lắng đầy tình yêu cùng khuôn mặt nghiêm nghị rồi nói
-um..........mình........._Ngọc đỏ bừng mặt, cúi xuống sàn nhà, chuẩn bị nói ra 3 từ cần nói thì...........
-Kiệt! Cậu tỉnh rồi à?_Cả đám lao ào vào, vì nghe thấy tiếng
Kiệt nói nên mọi người mừng rỡ chạy vào. Cũng may là chỉ gnhe tiếng chứ chẳng nghe thấy Kiệt nói gì
Ngọc thấy mọi người vào, liền giật bắn mình, quay phắt lại và vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Kiệt
Bàn tay Ngọc giờ đây đã k còn trong bàn tay của kiệt nhưng hơi ấm thì vẫn còn vương vấn đâu đây....
-Uk, cậu ấy mới tỉnh đấy. Thôi, các cậu ở đây đi, mình đi gọi bác sĩ_ngọc mỉm cười
-uk, phiền cậu_Trinh nói mà k quay đầu lại, chỉ nhìn anh 2
mình. Nhưng bồng nhiên, nhớ ra điều gì đó, Trinh quay phắt
lại_khoan đã! Ngọc! Sao cậu lại đứng ở đây? Chẳng phải mình đã dặn cậu phải nghĩ ngơi rồi sao?_Trinh hét lên
-Cậu đang chuyền nước mà? Xong rồi sao? Đâu nhanh như vậy?_Phương cũng hét lên
-Chưa, chưa xong, còn nửa chai lận nhưng mình thấy khỏe rồi nên rút ra_Ngọc cười
-Trời à! cậu...thật là....Đi, đi theo mình sang phòng bác sĩ. Đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Kiệt, nhân tiện khám xem cậu có
bị sao k. Nếu cần, cho chuyền thêm vài chai nước nữa_Phương nổi
cáu, kéo tay Ngọc sang phòng bác sĩ
Lúc này Kiệt mới để ý tới giường mình nằm ở
phía bên trái của 1 căn phòng rộng còn bên trái là 1 chiếc
giường khác, bên trên có treo 1 chai nước đang chuyền dở. Còn
Ngọc thì lại mặc bộ quần áo bệnh nhân giống của Kiệt (giống
đồ đôi ghê). Chẳng lẽ Ngọc bị thương?
-Ngọc bị so thế?_Kiệt hỏi
-haizzz,mày phải cảm ơn Ngọc đấy. Vừa ốm dậy mà truyền cho
mày quá nhiều máu nên bị ngất xỉu đó. Mấy cô y tá có ngăn
lại nhưng có chịu nghe đâu? Cứ cố chấp đòi truyền máu cho mày.
Mà nếu như k có Ngọc thì mày cũng chẳng có đủ máu để mà
sống đâu_Vũ nói
-Ngọc truyền máu cho tao?_Kiệt ngạc nhiên
-uk, tại lúc đó bệnh viện hết máu mà ông nội và Trinh thì
lại k có đó, mà Ngọc thì lại cùng nhóm máu nên......._Phong nói
kiệt k nói gì nữa, chỉ lấy tay chạm vào ngực trai của
mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mình tỏa ra, cảm nhận được
trái tim đang đập khỏe mạnh và cảm nhận được dòng máu của
Ngọc đang lưu thông trong cơ thể mình. 1 cảm giác khó tả dâng
trào, chỉ có thể nói qua 2 từ:"Hạnh phúc"
..............
Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho kiệt xong và nở 1 nụ
cười hài lòng vì sức khỏe Kiệt tiến triển tốt hơn nhưng gì
họ nghĩ
Ông Kiệt vào thăm Kiệt, thấy thằng cháu nội của mình đã
khỏe nên cũng an tâm. Ông