
Cậu vừa nói gì vậy Ngọc? cậu định bỏ qua cho nó 1 cách dễ dàng vậy sao?_Phương hét lên
-Nhưng dù sao mình cũng ổn rồi còn gì?? Tha cho nó 1 lần đi_Ngọc nói
-Thooi, cậu đã nói vậy thì tụi mình bỏ qua, nhưng lần sau nhất định mình k để nó yên đâu_Kiệt nói
-Uk, cảm ơn cậu_Ngọc cười
-Tại sao cậu phải cảm ơn chứ? Thôi, cậu đã chịu nói chuyện rồi, mình sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra rồi đưa cậu đi chơi_kiệt nói
-Uk, nhưng nếu mình k sao nữa thì cho mình suất viện nha, ở đây chán
lắm. Mình k thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện lắm_Ngọc nói
-Uk_Kiệt gật đầu rồi cười
2 ngày sau Ngọc được suất viện và đi học lại bình thường. 1 tuần
trong bệnh viện là quá đủ với cô và cô thật sự k muốn phải quay trở lại
đó 1 lần nào đó nhưng số phận của con Người thì ai mà có thể biết trước
được điều gì. Cô đâu hay rằng mai sau cô con phải quay lại đấy
nhiều........
Những tiết học trôi qua như những ngày bình thường khác.
Mấy hôm nay, Ngọc nghỉ ốm, điều đó ai cũng biết nhưng k phải ai cũng
biết chuyện cô nằm viện và bị chứng trầm cảm tấn công nếu k nhờ cái con
nhỏ Trúc k biết điều kia. Ngọc đã nawn nỉ mọi người tha cho nó nhưng nó
xem ra vẫn k biết điều, đi rêu rao khắp nơi và còn tỏ ra cực hả hê. Điều ức nhất là nó dám bóp méo sự thật, nói Ngọc giành Kiệt của nó nên bị nó đánh cho nằm viện. Ngọc biết nhưng xem ra chẳng hề quan tâm, hay nói
đúng hơn là cô đang cố nhịn.
Lâm mây hôm nay k đi học, chỉ đi chơi, uống rượu giải sầu, hôm nay mới đi học lại. Lâm nghe mọi người nói Ngọc bị ốm, hôm nay mới đi học lại thì liền chạy tới gặp cô
-Ngọc à, em k sao chứ?_Lâm hỏi khi gặp Ngọc trong vườn trường vào giờ ra chơi
-Vâng, em k sao ạ. Em khỏe nhiều rồi_Ngọc nói
Bọn họ nói có thật k? vì thằng Kiệt mà em bị con nhỏ trúc đó đánh à?_Lâm nói
-Anh nghe bọn họ nói rồi à? Tùy anh muốn nghĩ sao thì
nghĩ thôi, mấy chuyện đó em k cần quan tâm. Mà anh đừng gọi Kiệt là
thằng nữa, khó nghe lắm_Ngọc tỏ ra bình thường
Sao em vẫn cứ bênh thằng nhóc đó? Em k thấy tức giận ư?
Nó đã làm em ra nông nỗi này thì anh nhất định sẽ k tha cho nó đâu_Lâm
nói rồi bước đi
Ngọc chỉ nhìn theo rồi thở dài. Cô cứ nghĩ rằng lời
cạnh cáo của lầm chỉ là 1 phút nông nổi mà thôi. Cô cứ nghĩ rằng Lâm chỉ là 1 tên con trai bình thường thôi. Mà cho dù có trả thù thật đi chăng
nữa cũng k làm gì được Kiệt_bang chủ của 1 bang lớn
Hôm sau, Lâm hẹn Kiệt ra ngoài, tại 1 căn nhà nhỏ đã bỏ hoang trên đường CDA
-Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì k?_Kiệt hỏi
-Chẳng lẽ cậu k biết hay sao?_Lâm quay lại, nói
-Tôi chả biết gì cả, ngoài chuyện anh thích Ngọc_Kiệt nói
-Cậu cũng biết điều đó à? Vậy tôi cũng k ngại nói cho cậu biết tôi sẽ k
bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã làm tổn thương tới Ngọc và cướp mất Ngọc
của tôi_Lâm nói rồi bắt đầu xuất chiêu
-Anh nói vậy tôi cũng chả biết phải làm sao. Nếu anh đánh tôi vì ôi đã
làm Ngọc phải nằm viện thì tôi chấp nhận nhưng tôi k hề cướp Ngọc khỏi
tay anh_kiệt nói rồi lấy tay đỡ đòn
-K ư? Nếu k có cậu thì nhất định Ngọc sẽ là của tôi, sẽ là của riêng tôi. Vì thế, cậu nhất định phải chết_Lâm nói
Anh có thật sự thích Ngọc k? Tại sao anh lại có suy nghĩ đó? Nếu anh
thật sự yêu 1 người thì anh k bao giờ được độc chiếm người đó cho riêng
mình. Tình yêu là sự cho đi mà k hề mong nhận lại. Anh chỉ muốn độc
chiếm Ngọc liệu đó có phải là tình yêu k? Nếu thật sự yêu Ngọc, thì anh
phải chúc phúc cho Ngọc chứ? Tại sao anh lại có cái suy nghĩ lệch lạc
rằng chỉ cần giết hết những chàng trai thích Ngọc thì Ngọc sẽ là của anh vậy?_Kiêt nói trong khi tay vẫn ra đòn
-Cậu im ngay đi. Cậu nói thế thì hay lắm, con làm thì sao? Cậu có làm được thế k?_Lâm nói trong khi tay vẫn hoạt đọng
-Nếu Ngọc tìm được 1 nửa đích thực và người đó có thể đem lại đựoc hạnh
phúc cho cô ấy thì nhất định tôi sẽ dừng lại và chúc phúc cho cô ấy.
Nhưng tôi nghĩ người đó k phải là anh và tôi tin rằng người đó là
tôi_Kiệt nói
-Cậu im nngay cho tôi_Lâm nói rồi rút táng túi ra 1 con dao, chém 1 nhát khá sâu và dài vào lừng kiệt
-A! Anh sợ tôi phải k? Anh sợ rằng sẽ k thắng được tôi nên mới phải dùng tới vũ khí phải k? Cũng giống như trong tình yêu vậy, anh sợ tôi cướp
mất ngọc nên mới muốn giết chết tôi. 1 ngêi thiếu tự tin, hèn nhát và
bỉ ổi như anh tôi k đời nào giao Ngọc cho đâu_Kiệt dù đau, máu chảy đầm
đìa nhưng vẫn gắng gượng nói, ánh mắt k khuất phục và kiên cường
Được lắm, vậy tối cho cậu xem_Lâm nói rồi đánh Kiệt liên tục trong khi Kiệt k còn khả năng chống trả
Kiệt nằm dưới sàn nhà lạnh, nhìn thấy Lâm bấm điện thoại và gọi điện cho Ngọc
-Alo, Ngọc à, em tới ngay đây nhé, nhà số 13 đường CDA. Em tới nhanh
nhé, anh muốn cho em xem cái này, tới đi, đừng bỏ lỡ_Lâm nói rồi cúp máy
-anh...._Kiệt tức giận nhưng k làm được gì
-hahaha, tôi sẽ cho nGọc thấy, cậu kém cỏi tới mực nào_Lâm nói, nụ cười nham hiểm và độc ác'