
phía bên phải
và đi lùi dần theo phản xạ về phía bên phải tủ đồ. Chiều rộng chiếc tủ
cũng có thể xem như là khá lớn, nhưng lùi hoài cũng phải gặp ngõ cụt.
“Bịch” – Lưng Bình đã thực sự chạm vào thành tủ … Bình ko lùi được nữa,
cũng ko qua trái hay qua phải được nữa. Sau lưng, bên trái, bên phải đều là thành tủ. Trước mặt là Tự đang bước tới. Bình bối rối không biết nên phản ứng thế nào, xin lỗi ra sao, giải thích kiểu gì, đang loay hoay
với 2 bàn tay của mình đột ngột Bình……. bị bao vây bởi 2 cánh tay cứng
cáp của Tự.
Tiến tới gần Bình, Tự rút 2 bàn tay để trong túi quần ra, và đặt lên
thành tủ sau lưng Bình, ngang tầm lỗ tai cô bạn. Vẫn im lặng nhìn Bình.. Tự không hề cất lời.
- Anh…. Anh Tự, đừng làm như thế, em thấy sợ - Bình chống tay trên ngực Tự, cố gắng đẩy khoảng cách 2 người ra thoáng hơn 1 xíu
- Sao??? Em sợ tôi? – Giọng nói đầy buồn bã cùng chua xót
Tự rất hay có thú vui chọc ghẹo Bình, vờn cô gái này như mèo vờn chuột
rồi mới ăn nhưng hôm nay lại rất khó kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nhìn gương mặt phụng phịu, ngại ngùng của Bình, “thú tính” chọc ghẹo của Tự lại trỗi dậy … nhưng khi nhìn thấy mình hơi rụt rè sợ hãi, Tự lại
đau khổ và có chút khinh bỉ thân thế mình – con trai xã hội đen >< chưa hẳn là rất tốt.
Khi yêu con người ta đôi khi thông minh hơn trong một số vấn đề nhưng
cũng ngu ngốc trong một số vấn đề. Tự thông minh trong kinh doanh, trong quản lý băng đản nhưng lại ngốc nghếch trong việc tìm ra câu hỏi: Tại
sao Bình lại sợ mình?
Bình căn bản là không xác định được cảm xúc của mình, cũng không biết Tự đối với bản thân thế nào. Hơn nữa, thân thế Bình rất bình thường, chỉ
sợ gia đình Tự không chấp nhận cho Bình quen Tự - con gái thường lo xa
và lo rất nhiều, trong khi con trai thì lo ít và lo rất gần. Sự khác
biệt giữa 2 kẻ ngốc này, không ai nhận ra chỉ có thể dùng đôi mắt để thể hiện ra sự bức bối, khó hiểu này.
- Tại sao lại sợ? Chẳng lẽ vì tôi là một kẻ đầu đường xó chợ - Lời nói
pha lẫn chua xót cùng thất vọng khi Tự đang tự hạ thấp chính mình, một
tay nâng cằm Bình lên, bắt Bình phải nhìn mình.
- Không có, không có, em không có ý đó … anh .. anh Tự đừng hiểu lầm
- Chẳng lẽ em ngu ngốc đến nỗi không nhận ra vì ai mà anh và anh trai
của anh cùng xuất hiện, nói về thân thế cho mọi người biết sao? – Tự sắp hết kiên nhẫn với Bình
- Ơ……. em….. em – Bình mù mờ đoán ra đáp án, nhưng không có tự tin nghĩ đó là mình
- Chính là vì em – người đang sợ hãi anh đây. Anh không muốn em lại
nhầm lẫn giữa 2 anh em anh, rồi lại buồn vu vơ như thế. – Kết thúc câu
nói, Tự đấm nhẹ vào thành tủ cho bớt ức chế……
- Ai nói em sợ anh? Em không hề sợ anh. Em… sợ.. sợ… là vì .. vì ….. – 2 câu đầu còn mạnh miệng được nhưng tới câu thứ 3, Bình đã không còn can
đảm mà nói ra
- Vì sao? Nói – Tự lại giở giọng bá đạo, lệnh cho con chuột nhỏ trong
tay mình. Cậu cảm nhận được một trận run rẩy trong không khí do bờ vai
run run của Bình mang lại
- Em…. em… không xác định được tình cảm của mình. Em cũng không biết anh đối với em thế nào? Em và anh khác nhau, gia đình anh có chấp nhận em
hay không? Chính vì thế em sợ!!! Được…………. – Bình vì quá sợ, vì quá hồi
hộp nên đã ngước lên trực diện với Tự, nói một mạch… nhưng từ cuối cùng
đã không kịp vượt ra khỏi cổ họng. “Được chưa???” nay chỉ còn 1 chữ
“Được”…
Chữ còn lại đã vang ra, nhưng rồi theo nụ hôn bất ngờ Tự trao mà dần biến mất.
Ngay lúc nghe những lời giải thích của Bình, cùng lúc nhìn thấy đôi gò
má đang ửng hồng dần theo từng câu chữ Bình nói ra, Tự đã hạnh phúc đến
mức không cần kiềm chế. Luồn nhẹ bàn tay mình ra sau gáy, 4 ngón tay ôm
trọn cái cổ nho nhỏ xinh xinh, xen kẽ những sợi tóc mai, kéo gương mặt
Bình lại gần. Tự nhanh chóng đặt môi mình lên để ngăn Bình ngừng nói
những lời vô nghĩa. Ngón cái Tự tham lam để lên gò má bên trái của Bình
mà vuốt ve.
Cảm giác nụ hôn mang lại khiến Tự choáng váng vì đôi môi quá đỗi ngọt
ngào, quá mức mềm mại và “ngon” khiến Tự chỉ muốn cắn nát, nhai và nuốt. Trước khi đi dự tiệc, 3 đứa đã ăn 1 quả dưa hấu cho môi miệng đo đỏ mà
không dùng son phấn, nên đôi môi Bình không hề chứa chút “đồ nhân tạo”
nào.
Tiến người tới thêm một xíu, Tự đẩy Bình hoàn toàn dựa vào thành tủ, vô
lực, vô sức, vô ưu, vô nghĩ mà tiếp nhận nụ hôn của mình một cách trọn
vẹn.
Chiếc váy hôm nay Bình mặc rất đẹp, nó gần như men theo đường cong cơ
thể Bình mà ôm trọn, làm nổi bật lên vòng eo vừa vặn, nhỏ nhắn của Bình. Đặt nhẹ bàn tay còn “chưa có việc làm” của mình lên eo Bình, Tự siết
nhẹ, ôm chặt. Nụ hôn triền miên, ngất ngây, Tự tham lam cướp lấy đôi môi của Bình khiến đôi môi rất sắp tan ra hoà vào nụ hôn đó. Nhẹ rời đôi
môi Bình, Tự cọ nhẹ mũi mình dọc theo gò má của cô bạn đến vành tai.
Không hôn, không chạm, Tự “thẳng tay” luồn chiếc lưỡi mình vào mà liếm
từng ngóc ngách. Cảm nhận thân thể bé nhỏ trong vòng tay mình cứng lại,
Tự trầm giọng nói nhỏ
-