Pair of Vintage Old School Fru
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326003

Bình chọn: 9.5.00/10/600 lượt.

iến trước,
Phương biến sau, nhường lại không gian

- 4 người ở lại đây hen, tui đi với Phong có chút chuyện. Anh ta nợ tui cái này cần phải giải quyết, xí quay lại liền.

Nói xong, nó cười cười với Phương, sau đó lôi Phong đi với bộ mặt ngơ ngác không biết giải quyết chuyện gì là chuyện gì.

Nó và Phong sau khi khuất khỏi tầm nhìn của 4 người kia thì nó thả tay Phong ra, quay mặt lại tươi cười nói

- Xin lỗi đã kéo anh zô dụ này, tụi tui chỉ muốn tạo cho Bình và Tự
không gian riêng để nói chuyện rõ ràng với nhau thoy. Giờ trả tự do cho
anh, anh muốn đi đâu thì đi, tán gái hay làm gì thì làm, mặc đồ đẹp thế
này cơ mà…. – Nó cầm cầm cái cà vạt thắt hờ của Phong, nói xong nó lặn
mất tăm làm Phong kiếm hụt cả hơi

Lăng xăng chơi một lúc, bỗng có người níu tay nó lại vừa thở vừa nói

- Bạn … bạn… bạn… là Trúc Quyên bạn đi chung … chung… với Phong đúng không?

- Ơ, đúng rồi. Tìm tui có gì không?

- Phong… cậu ấy say rồi… say khướt đi không nổi luôn. Trong khi say vẫn
luôn miệng gọi tên cậu, cậu có thể đến và đưa cậu ấy về không? Tại tôi
đang đi với bạn gái nên không tiện – Tên này giả vờ mắc cỡ khi nhắc đến
bạn gái.

- Được rồi, cậu dẫn tui đi đi

2 người cùng đi nhưng vừa ra tới đường chính thì nó đã bất tỉnh, tên kia nở một nụ cười đáng ghét…

Trong lúc nó tung ta tung tăng đi dạo thì bọn Phương và Long cũng dời đi với lý do là đi kiếm gì đó ăn, và trả lại không gian cặp đôi cho 2
người bạn. Đang đi chung với nhau nhau, Long bắt đầu mở lời trước

- Này, em không còn nghĩ tôi là g.a.y chứ?

- Sao mà tui biết được? Lớn hơn người ta có một tuổi mà gọi là em hoài,
chắc cũng gọi Tự là em luôn chứ gì? Anh không thấy Tự thích Bình à, anh
nên rút lui đi.

Đẩy mạnh người Phương vào tường, Long tức giận nói

- Đã nói tôi không phải g.a.y, tôi là con trai chân chính. Chẳng lẽ nụ
hôn lần trước em không cảm nhận được gì sao? – Long đau khổ đưa ánh mắt
hỏi Phương

- Ukm, cảm nhận cũng là cảm nhận. Tui nghĩ hôn ai cũng sẽ vậy thôi, hihi…

- …………. Đáp lại Phương chỉ là sự im lặng của Long, buông thõng hai cánh
tay để thả Phương đi, Long dựa vào tường một cách đau khổ

Phương lại hoà vào không khí sôi nổi của buổi tiệc để tìm kiếm nhỏ bạn.
Phương vì không phải sinh viên trường này nên cũng không rành bố cục
thiết kế trường, cũng không quen ai, lại không muốn quay về phá đám Tự
và Bình. Trông thấy một bạn trai mặt còn khá trẻ, nhìn lại thông minh,
Phương bạo dạn đến hỏi:

- Xin hỏi bạn có biết Trúc Quyên học chuyên ngành khách sạn không?

- A……… Biết chứ. Mình là bạn học của Quyên mà. Tụi mình đều là sinh viên năm nhất. Vì thế mình mới đi một mình đây

Xác định rõ tên này đang đứng một mình, hơn nữa hắn cũng biết Quyên là
sinh viên năm nhất nên Phương tin tưởng đi theo sự chỉ dẫn của hắn. Vì
hắn nói là Quyên hơi mệt nên đã xuống phòng y tế nằm nghỉ.

Trước mặt Phương hiện giờ là phòng y tế, trong phòng có ánh đèn hắt ra
làm Phương nghĩ ngay rằng tên này nói thật, nhưng cô bạn không ngờ là
phòng y tế trường hôm nay đặc biệt để đèn vì có tổ chức lễ hội.

- A, bạn làm cái gì vậy? – Phương vừa đặt chân vào phòng đã bị tên đó xô té xuống sàn

- Còn làm gì hả cô em, một trai một gái vào phòng, khoá cửa, thử hỏi để
làm gì – Vừa nói, hắn vừa vứt chiếc chìa khoá ra ô cửa sổ, dần tháo hàng cúc áo của mình………………….

Quyên bất tỉnh không lý do, Phương đang bị một tên đê tiện nhốt trong
phòng y tế, sắp làm hại Phương… nhưng Bình không hay biết được, vì hiện
tại cô cũng đang chật vật lo cho chính mình chạy trốn một người… Trở về vài phút trước:

- A, em … em thấy hơi bất tiện, em cần đi vào nhà vệ sinh một chút

- Ukm, em vào đi, anh đứng đây chờ

- A, dạ….

Bình thực ra định nói Tự khỏi chờ, nhưng cô bạn lại không dám nói. Đứng
chờ Bình được hơn 10 phút, Tự vẫn không thấy cô bạn đi ra, liền tá hoả
đi kiếm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy. Khi vừa bước ra khỏi phòng vũ
hội, ra tới vườn hoa của sân trường thì thấy Bình đang cười nói vui vẻ
với một cậu sinh viên tại đây. Tức tối, ghen tuông, đau lòng cùng vui
mừng vì đã tìm thấy Bình, Tự nhanh chân bước tới

- Tại sao lại nói dối anh?

- Ơ…. anh… anh… Tự….. em … em là .. là thấy không khí hơi ngột ngạt nên ra ngoài này hít thở không khí một xíu

- Hít thở không khí hay là cười đùa với con trai? – Tự tức giận chỉ muốn giết tên kia vì đã thấy được nụ cười của Bình

- A, em không có. Bạn ấy hỏi đường nhưng em không biết.

- Tại sao lại né tránh anh, suốt buổi em không nói chuyện với anh, giờ
còn im lặng đi ra ngoài này không nói anh tiếng nào? Tại sao – Tự nhất
quyết phải hỏi cho ra

- Em… Em .. em nghĩ nên để cho anh có không gian riêng, để các cô gái
khác có cơ hội tiếp chuyện với anh, anh cũng có thời gian làm quen với
họ

- Anh không cần – Tự phán một câu chém đứt ngay suy nghĩ vớ vẩn của Tự