
ng biết Phong chạy hay đi mà cũng cùng lúc tiến vào với nó… Hai người chào mọi người, ổn định chỗ ngồi………… Để bắt đầu nghe 2 anh em Tự kể về họ…
“Ặc, sao vị trí ngồi lạ vậy. Ghế đối diện, từ phải sang: chị An, Tự anh, Tự em rồi tới Bình. Bên này, Phương, Long, mình và tên đáng ghét kia” – Nó đau đầu nghĩ… và càng đau đầu hơn khi tên Long kia cứ nhích qua bên
nó, làm nó phải nhích qua bên Phong, nhưng…. Phong lại không nhích thêm
mà kéo nó sát lại… Long thật là “biết giúp bạn đúng thời điểm” một cách
vô tội. Long chỉ muốn Phương ngồi rộng rãi thoải mái thôi, mà thực là đã rộng rãi và thoải mái lắm rồi… nhưng Long vì Phong nên phải làm cho
rộng thêm…
Đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Long… nó tức tối……… nhưng dần dần, cái
cảm giác thoải mái, dễ chịu, cái bầu không khí âm ấm lại khiến nó thoải
mái, đã thay thế hoàn toàn cái cảm giác tức tối lúc nãy.
Sau khi đã ổn định xong chỗ ngồi, nhấm nháp li trà, hai anh em Tự bắt
đầu thay phiên nhau nói rõ cho 3 cô gái kia biết, nhằm khẳng định với 3
cô gái đó về giới tính của mình cũng như Tự muốn khẳng định tình cảm của mình với Bình. Hắng giọng, Tự anh bắt đầu kể trước
“Từ nhỏ, gia đình Tự đã tham gia thế giới ngầm, cuộc sống gia đình
thường xuyên bị đặt vào vòng nguy hiểm. Dù cho có nắm vị trí đứng đầu
làm đại ca nhưng cuộc sống họ vẫn luôn bị kẻ thù rình rập. Chiếc ghế của ba Tự luôn bị người khác dòm ngó. Cả ba và mẹ Tự đều biết võ phòng thân nên điều duy nhất họ lo lắng là 2 cậu con trai sinh đôi kháu khỉnh mới
chào đời. Họ giống nhau từ chận tới đầu, muốn phát hiện ra thực không
phải chuyện dễ nếu như họ cố tình “ làm một” người. Từ đó trở đi, gia
phả nhà Tự luôn chỉ có một đứa con trai tên Lâm Đình Tự. Tự anh và Tự
em… cùng một cái tên, họ thay phiên nhau sống, học tập dưới cái tên của
một người. 2 anh em mang họ tên giống nhau, thay phiên nhau đi học, khi
bị kẻ thù ám hại, một người bị thương, thì người kia sẽ xuất hiện với
một cơ thể lành mạnh để kẻ thù không phát hiện. Ngay cả múi cơ bụng, nốt ruồi họ cũng giống nhau. Chỉ duy nhất tính cách của họ là khác nhau..
nhưng nếu muốn, chúng cũng có thể khác. Duy chỉ người con gái Tự “anh”
yêu thì Tự “em” không yêu được… vì Tự “em” hiện đã yêu cô em gái của chị dâu tương lai. Ngay từ lúc cấp 1, 2 anh em đã thay phiên nhau đi học,
để tránh sơ sót họ dùng chung cả bộ đồ, cả giày dép. Tất cả những thứ
người ta thấy, họ đều dùng chung. Trừ khi một người vắng bóng một thời
gian, để người kia liên tục xuất hiện thì họ mới không dùng chung. Bí
mật này hầu như không ai biết ngoài cha mẹ và người đã đỡ cho mẹ của 2
anh em là “Bà ngoại”. Trong nhà họ cũng khôn có người hầu, không bạn bè, không quản gia. Vì để giữ tính bảo mật cũng như an toàn cho hai anh em. Mãi cho tới khi Phong và Long phát hiện ra ở họ có sự khác biệt. Thật
đúng là bạn chí cốt với nhau. Phong và Long chính là 2 người con trai
đầu tiên phát hiện ra bí mật này và họ đã trở thành bạn tốt của nhau.”
Xong câu chuyện, Tự “anh” khẳng định thêm một câu
- 3 tên này là con trai 100% đó, tụi em đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa
- Ukm, tụi em biết rồi
Tụi nó gục gục đầu xác nhận
- Vậy sao hôm vừa rồi em thấy họ thân mật như vậy? – Phương thắc mắc
- Không tin, em hôn thử tụi nó đi rồi sẽ biết – An lên tiếng, cười nhẹ
- Thôi, chúng ta đi ăn trưa nào, chắc ai cũng đói rồi – Tự “anh” lên tiếng
“Không tin thử thì biết…. hôn thử sao?”
Bất giác ba cô gái cùng đưa ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi mình
“Ước gì mình được là ngón tay ấy”
Bất chợt ba chàng trai nhìn về 3 hướng nhưng lại ước cùng một ước nguyện
Từ
sau hôm ở nhà Tự về, biết được bí mật của 2 anh em nhà Tự, tụi nó cũng
đã phần nào hiểu được Tự cùng 2 người kia trân trọng tụi nó, tin tưởng
tụi nó nên mới nói ra bí mật đó. Nhưng có một điều nó vẫn cứ thắc mắc
“Tại sao Tự em lại nói ra điều đó?”… AAAAAAAAAAAAAAAA, không lẽ là vì
con nhỏ Bình ngốc bạn mình sao… Bất chợt nghĩ ra, nó liền xoay qua nhìn
nhỏ Bình đang cặm cụi hì hụi vẽ cho xong cái đồ án học phần. Tỏ vẻ đăm
chiêu, nó sờ cằm suy nghĩ, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua
phải, nhìn tóc tai, nhìn mặt mũi, nhìn vòng 1, rồi rớt xuống vòng 2 rồi
hạ xuống vòng 3… Nó nhìn tới mức nhỏ Bình phải ngưng vẽ, giơ giơ nắm đấm trước mắt nó, nó mới thu lại ánh nhìn.
- Mày…. làm gì nhìn như muốn lột đồ tao vậy, có ý gì mờ ám với cô nương dễ thương này hả? – Bình xỉa nó một câu
- Ặc ặc, nghe mắc ói quá má – Phương đang hì hục làm tiểu luận cũng… quay qua chọt 1 câu cho vừa lòng
- Không, mày đúng là dễ thương…
Nó phán một câu xong rồi quay về làm bài, giữ suy nghĩ trong đầu mình.
“Con nhỏ Bình này cũng dễ thương, chắc tên kia bị trúng sấm tình rồi, há há” … Cười hả hê trong lòng khi nó đã tự đưa ra được kết luận thích
hợp. Bất chợt như nhớ ra điều gì, nó quay qua khều khều 2 đứa bạn…
nhưng… không đứa nào phản ứng. Một khi Bình tập trung vẽ thì sẽ quên
trời đất, Phương mà làm thì sẽ đeo headphone… nên n