XtGem Forum catalog
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326130

Bình chọn: 9.00/10/613 lượt.

không muốn gần mình

- Mấy you có thể đi theo nhưng làm người mẫu biển để tụi này chụp, okie
chứ? – Nó đề nghị còn nhe răng cười làm cho mí tên này từ chối được mới
cùi.

Thế là cả ngày hôm đó, tụi nó dạo biển, chụp hình, mọi thứ đều rất là yên bình một cách kỳ lạ.

Lúc tối về phòng, nó mới vô tình được biết là mấy con nhỏ kia đã trả
phòng từ sớm và rời khách sạn. Tuy hơi thắc mắc nhưng nó không thuộc
loại người vô công rỗi nghề lo cho người dưng.

Ngày hôm sau, tụi nó tranh thủ đi khu vui chơi Bà Nà – khu vui chơi
trong nhà lớn thứ 3 thế giới, sau đó ghé cầu xoay trên sông Hàn và ra
bán đảo Sơn Trà.

7h tối, tụi nó tất cả đều đang có mặt trên máy bay. Bây giờ hắn đã hiểu
tại sao nó lại chủ động đòi ngồi cạnh mình. Nhìn gương mặt nó ngủ nhìn
yêu lắm cơ, có thể tả được nhưng không biết tả bao giờ mới hết.

…………. Máy bay chuẩn bị cất cánh mong quý khách ổn định chỗ ngồi

- Này, Trung mày đổi chỗ cho tao đi – Nó nói với Trung vì tên bạn của nó đang ngồi cạnh Phong

- Ừ - Trung tuy hok hỉu mô tê gì nhưng vẫn làm theo. Nếu mà đổi thì Trung sẽ được ngồi với Phụng, ngu mới không chịu, hehe

…………. Um……….um

Bây giờ nó đang yên giấc trên bờ vai của hắn, ngủ trông thật thoải mái

- Nhóc con, em thông minh lắm. Lợi dụng anh thế sao, ngủ ngon đến thế cơ à. Nhưng không có gì là miễn phí, em biết chứ, phải trả lại anh cái gì
chứ - Hắn thì thầm vào tai nó, làm nó thấy nhột nhột, nhẹ nhàng cựa
quậy.

Hắn lợi dụng lúc nó cựa quậy, luồn tay ra phía sau và………….ôm eo nó, kéo
nó sát vào người mình, dùng tay kia tựa đầu nó vào vai mình.

Bất chợt đèn trong khoang tắt. Tại một hàng ghế nào đó, có một gương mặt sát gần một gương mặt, một bờ môi chạm nhẹ một bờ môi, một ai đó phải
kiềm chế lại mình, một ai đó lại thấy cảm giác lạ, có gì đó mềm mại, ươn ướt vừa chạm vào môi ai đó, ai đó lại không thấy khó chịu, ai đó lại vô tình cười nhẹ làm ai đó thổn thức và ai đó lại ham muốn có cảm giác thế này một lần nữa và một lần nữa

- Cái giá thế này mới được chứ nhóc – Tay đặt nhẹ trên bờ môi của nó, Phong thì thầm

- Có lẽ em sẽ yêu tôi – Phong nhìn nó khi thấy nó cười nhẹ trên môi

Trên khoang hạng vip của máy bay, 5 cặp “tình nhân” tình tứ dựa vào nhau ngủ một giấc thật yên bình.

Ngoài kia, bầu trời bắt đầu kéo mây đen tới, mọi thứ dần trở nên u ám
như báo hiệu một trận bão sắp đổ bộ sau 2 ngày “trời trong gió
lặng”…………..

Vừa
từ Đà Nẵng trở về, tụi nó lại bị guồng xoay học tập cuốn vào nên cũng
không còn thời gian đụng mặt với bọn mấy tên này. Người ta thì cứ nói
“xa mặt cách lòng”, còn tụi nó thì lại “càng xa càng nhớ”. Lần đầu tiên
trong đời, trong suốt 19 năm học đường, nó mới bắt đầu bị “cảm nắng” một người.

Nó vừa phải học bài, tiểu luận trên trường lại thêm thi cuối khoá tiếng
Anh và tiếng Hàn, đầu óc nó quay túi bụi, suốt ngày nó chỉ có học, nhà
và trường, gần như nó chỉ sống chung với “nỗi nhớ nhung” hắn. Tuy không
phải là nhớ như điên như đói nhưng nỗi nhớ này làm nó khó chịu, nó muốn
gặp hắn, nó muốn thấy hắn, nó muốn được hắn chọc ghẹo, muốn nghe giọng
nói của hắn. Mỗi lần định lén đi nhìn hắn thì nó lại bị bạn bè gọi lại
hỏi han và đóng tiền quỹ (nó làm thủ quỹ mà), và thế là nó lại không đi
được. Còn 2 cô bạn của nó thì sao? Có lẽ họ cũng như thế hay là hơn
thế….. -

Con người ai cũng có thời kì gọi là “điên loạn”, nó thì bị cuốn vào vòng xoáy học tập, còn Bình thì lại bị đè ngập đầu với đống đồ án kiến trúc, nguyên lý thiết kế, Bình hầu như ở nhà, không ăn, chỉ uống, cả ngày cô
cặm cụi vẽ vẽ, im lặng như một bức tượng, có hỏi han cũng không trả lời, có cả khi Bình ngồi vẽ từ 6h sáng đến 3h sáng hôm sau, cả ngày cô chỉ
lót dạ vài miếng bánh mì hay gói mì tôm.

Nhìn 2 con bạn của mình như thế, Phương cũng không thể thương xót giùm
vì hiện giờ, tình hình của cô cũng không khá hơn, Phương phải vừa kham
thuyết trình nhóm, vừa làm một đống bài tập cho giữa kì, về nhà là ngồi
ngay vào máy tính làm powerpoint, sáng sớm hay chiều chiều lại đi quay
clip, có hôm đi quay cả ngày, lên lớp thì cặm cụi làm bài tập trao đổi
với tụi bạn, thời gian cứ thế mà vèo vèo trôi.

Sống chung một nhà nhưng trong quãng thời gian này, tụi nó học như điên, có về nhà cũng ít tiếp xúc, nói chiện với nhau, vì mệt mỏi quá, mà thời gian lại có hạn, công việc thì chất chồng, tụi nó mỗi đứa một việc cặm
cụi làm ở mỗi góc phòng, khi nào đuối quá thì lết lên giường đi ngủ.

Thời gian 1 tuần thấm thoắt trôi qua……..Sau cơn bão còn lại bãi tha ma, dọn xong bãi tha ma, mọi thứ lại thật xinh đẹp………..

Nó đã hoàn thành xong tiểu luận, Bình cũng xong đồ án, Phương cũng xong
thuyết trình, vừa về đến phòng là 3 đứa nó ôm nhau vòng tròng, nhảy tưng tưng trên 3 cái giường đã được chụm lại.

- ui, tao nhớ 2 đứa mày quá – Nó nói

- Ukm, tao cũng vậy. Nhưng cho tao xin lỗi về 1 tuần điên điên vừa rồi,
tụi mày biết mà, khi vẽ tao cần tập trung cao độ - Bình