
p gợi cảm, Bình và Phương một
bên – đại diện cho cái đẹp thuần khiết. Ai nhìn cũng ganh tị với nó, vì 4 cô gái vây quanh nó nhìn rất tuyệt. Thang máy “ting” một cái, cánh cửa
mở ra, khi nó chuẩn bị mở thì nó sực nhớ tụi nó hok có máy chụp hình. Vì thế khi nhân viên thang máy đưa tay mời tụi nó bước ra, nhất là gửi cho nó một đôi mắt ngưỡng mộ thì nó chỉ biết “khóc” vì bị hiểu lầm nhưng
cũng đồng thời tạo cho nó cảm giác thích thú.
- Xin lỗi, chúng tôi cần lên trên lại vì để quên một số thứ - Nó vừa nói, tặng một nụ cười cho tên này.
Cùng lúc đó, 4 đứa con gái đứng bên cạnh vai run lên, người ngoài nhìn
vào thì tưởng họ đang nén giận khi thấy nó tặng cho tên đó nụ cười thiên thần như thế (phải nín đễ giữ nét nữ tính đoá mà…….. “Xẹt”)…nhưng có ai nào biết thực tế là tụi này đang nén cười khi thấy gương mặt ngất ngây
như con gà tây của anh nhân viên trực thang máy. Thang máy vừa đóng lại
“tinh” thì:
- Ha, ha, ha, ha… Thấy không? Mày có sức hút đó – Bình nói
- Làm anh í chết lên chết xuống, kaka – bé Mai cũng tham gia
- Ha, ha, ha, ôi đau bụng chết mất – Phương và Phụng cười
Cửa thang máy mở ra, họ vội chạy về phòng để lấy máy ảnh. Hậu đậu tới
thế là cùng, cả 5 cô ko ai đem theo hết. Thế là đành lủi thủi qua phòng
mí tên kia để mượn.
- Cốc, mở cửa ra coy Trung – Phương kiu
Trung vừa mở ra thì thấy 4 đứa kia khá quen, tốn 5s để nhận ra là 2 con
bạn của mình, con em mình, và …… cô bé mà Trung đang tia…. để cưa đổ
(ec, nham hiểm thế là cùng………Vậy thì sao? con trai mà :D).
1,2,3,4……..4,3,2,1……….1,2,3,4……..4,3,2,1 đếm tới đếm lui Trung vẫn thấy
thiếu một đứa, chính là nó……
- Con Quyên đâu, còn thằng nhóc này là ai? Á à, định cua em gái tao hả
nhóc con…. Tao nói cho mày biết là tao…………. – trung đang định nói tiếp
thì bỗng nín ngay vì đã thấy được sợi dây chuyền trên cổ nó
- Chuyện gì vậy trung? – 4 ng còn lại bước ra
4 nữ 1 nam vs 5 nam…………………..
Vừa
nhìn thấy 5 con nhỏ đứng trước cửa phòng, thì tâm can của mí anh chàng
này lộn tùng phèo. Ngoại trừ hắn – Phong ra, thì 4 anh chàng còn lại đều hok muốn cho họ ra biển.
“ Thật may vì mình đã chọn con nhóc này, không thì giờ chắc cũng phải
khó chịu như mấy thằng kia, haha” – Phong thầm nghĩ trong lòng khi anh
nhận ra ngay là nó đang khoác trên người một bộ đồ dễ gây hiểu nhầm giới tính
“không muốn cho con nhỏ này đi ra biển gì hết” – 4 anh chàng còn lại trở thành đồng chí với nhau
- E hèm, mấy anh đã nhìn đủ chưa, đã ngắm đủ chưa, mỏi mắt chưa, chảy hết nước miếng rồi kìa – Nó hắng giọng lên tiếng
Nghe nó nói thế, mấy anh chàng này vội vàng để tay sờ lên miệng nhưng
đâu có gì đâu, bị quê một cục làm nó cười ngặt nghẽo. Nụ cười ấy tuy đơn thuần chỉ là cười, là ôm bụng, là ngặt nghẽo, cũng không ai để ý duy
chỉ một người. Có đôi khi lý trí không kiểm soát được hành động, làm
xong rồi bạn mới ý thức bản thân đang làm gì.
Chính nụ cười đó, âm thanh trong trẻo đó, làm bờ môi ai đó khẽ nhếch
lên, nở một nụ cười hài lòng nhưng lại pha chút ngây ngất. Từ phía căn
phòng, một cánh tay vươn ra, một bàn tay di chuyển từ từ và cuối cùng
đặt lên ……………. đầu của Quyên.
Theo kiến thức hoá học về nguyên tử thì chúng luôn hoạt động, dao động
tại chỗ hoặc kết hợp thành phân tử, chúng không đứng yên, luôn hoạt động để tạo năng lượng. Tuy nhiên tình yêu là thứ thuốc thần kì và cũng là
thứ thuốc độc – vì thế cần đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng – và
trong chính khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngưng đọng, không khí cũng thế,
mọi nguyên tử đều ngưng hoạt động nhường chỗ lại cho 2 con người, 2 ánh
mắt, 2 nhịp thở, thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ có duy “anh nhìn em”. Bàn tay Phong di chuyển dần từ trên đầu nhỏ, di chuyển dần
dần dần xuống……….. vị trí lúc đầu. Thấy tình thế sắp không ổn nên Tự vội kéo tay Phong lại, lây tay mình đặt lên đầu nó và nói:
- Này, em quậy quá nhen. Vậy nói đi, gặp bọn anh làm gì?
Chỉ với một hành động đó của Tự nhưng cũng vô tình tác động đến Bình, cô bạn nhanh chóng quay lại vẻ mặt ban đầu tuy trong lòng cô tự ước rằng
bàn tay của Tự sẽ đặt lên mái tóc của mình. Khi yêu thì con người hay mù quáng, hay ước ao, và muốn sở hữu. Dù biết rằng Tự là bạn trai của chị
gái mình, nhưng Bình không tài nào lý giải được cảm xúc của cô đối với
Tự, và rồi cô đã lên mạng tìm hiểu thử “định nghĩa” của những cảm xúc
đó. Bình dù có muốn cũng không thể điều khiển, kìm chế cho thứ tình cảm
này ngưng mãnh liệt, nếu tiếp xúc với Tự nhiều, thì cảm xúc này càng
mạnh mẽ, nhưng nếu không gặp Tự thì cô sẽ buồn, sẽ cảm thấy vô vị. Đã
nhiều lần Bình tự hỏi mình phải làm gì, làm thế nào nhưng bản thân cô
không tìm ra câu trả lời, thôi thì…. “để mai tính” :D
- À, tụi này định mượn máy chụp hình. Tụi này đi ra biển chơi………. – Phương trả lời
- Tụi anh đi chung làm thợ chụp ảnh được chứ? – Tự đề nghị
- Không – Bình lên tiếng làm tự hơi bất ngờ và hụt hẫng vì cứ nghĩ cô bé