
“Chát”… lại một lần nữa
Âm thanh chát chúa vang lên, khiến cả người trong và ngoài căn phòng đều điếng hồn, Bình như phục hồi lại ý thức vội tới ngăn cản Quyên… và bật
máy phả ô xi… (mặc dù Bình biết có làm như thế thì Phương cũng không
tỉnh lại)
- Này, mày làm gì thế, nó đã như thế rồi, mày để nó yên đi?
- Nó dám bỏ tụi mình lại, tao không tha thứ cho cái kiểu yếu đuối đó….
- Mày điên hả? Nó có muốn thế đâu?
- ……………. Chỉ còn tiếng khóc và 2 hàng nước mắt rơi lã chã trên gương mặt 2 người con gái
“Bụp, bụp”
Quyên đấm thùm thụp lên ngực Phương…. như muốn trút giận…… xả uất ức và cả nước mắt của mình
- Mày tỉnh dậy cho tao con Phương kia
- Phương à, mày có nghe 2 tụi tao gọi không, mau tỉnh lại coi – Bình
dùng hết sức, nắm lấy 2 chân của Phương mà lay vì cô bạn thấy Quyên
làm.. nên quyết định ko ngăn cản nữa, mà sẽ làm cùng với Quyên
“Bụp bụp”
Quyên và Bình không ngừng la hét gọi tên Phương …. bỗng bất chợt……..
- Xuỵt…. mày nghe kìa….. – Quyên lên tiếng
“Tít tít tít”
“rầm”
Cánh cửa bị xô mạnh ra không thương tiếc, 1 bóng dáng thình lình xuất hiện ngay cửa ra vào…
- Mau…..mau…..mau….gọi… mau gọi…….. – Quyên vừa thở hổn vừa nói từng từ đứt quảng
- Hả? Gọi ai? Tại sao phải gọi? …….. Này, Bình bị sao hả? – Tự vừa nghe
Quyên nói, nhưng lại không thấy bóng dáng nhỏ Bình ở đâu cả……… Long và
Phong chưa kịp phản ứng thì Tự đã nhảy vồ lấy Quyên hỏi han
- Mau gọi bác sĩ đi, Phương……….. Phương nó tỉnh lại rồi – Bình đứng cạnh giường vọng tiếng mình ra…
Một “binh đoàn” bác sĩ @@ được Long kêu gọi tới, sau khi xem đồng tử
cũng như nhịp đập, một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên gương mặt vị bác
sĩ điều trị.
- Cô bé đã vượt qua cơn nguy kịch, có lẽ tình trạng vừa rồi là chết lâm sàng trong phút chốc …
Tích tắc, đồng hồ trong phòng bệnh từng phút từng phút trôi qua, Long ngước mắt nhìn kim đồng hồ mà trong lòng như lửa đốt………
“Tới bao giờ cô ấy mới tỉnh lại đây?”
“Um……….”
Một âm thanh rên nhẹ nhàng vang lên thu hút sự chú ý của 9 con người
trong căn phòng, không hẹn mà gặp 9 cái bóng đen vụt chạy hướng cái
giường bệnh – nơi có 1 cô gái đang nằm…….
Nhanh nhất là ba mẹ Phương và Long…..
- Con tỉnh rồi hả Phương? – Mẹ Phương lo lắng sờ trán để xác định Phương đã lấy lại thân nhiệt
- Con bé sao rồi bà? – Bố Phương hồi hộp hỏi vợ mình trong khi bản thân đang đỡ lấy đôi vai của vợ mình đang run lên
- ………….. – Nắm chặt bàn tay Phương, Long chỉ nhìn làn da đang dần lấy
lại sắc hồng…. mà trong tim như đã nhấc được cả tấn đá đang đè nặng.
- Ồn quá…. làm cái gì mà ồn thế này? – Phương rên nhẹ giọng trong cơn mê chưa tỉnh …
Nụ cười đã dần hiện lên khuôn mặt mọi người… đúng thật là “Sau cơn mưa
trời lại sáng”. Cũng từ ngày hôm đó, 3 đứa quyết định tìm hiểu thêm về
“chết lâm sàng”.
Sau
khi Phương xuất viện và khoẻ mạnh lại từng ngày, Long cũng không e dè mà dấu đi tình cảm của mình. Cảm giác mất đi Phương trong gang tấc Long đã hiểu nó thế nào và cậu biết trái tim cậu đã có chủ, một con tiểu yêu
tinh đã chiếm được trái tim cậu. Long thể hiện tình yêu của mình mọi lúc mọi nơi, bất cứ khi nào cậu muốn, Long muốn Phương cảm nhận rõ tình yêu của mình, mà Phương cũng không có cách nào từ chối được tình cảm nồng
cháy ấy. Khi được 2 con bạn mình kể lại trong lúc bản thân bất tỉnh thì
Long đã đau khổ đến thế nào, Phương thực sự rất cảm động.
Hầu như mỗi ngày Long đều hôn Phương, học xong ở bên quận 7 Long bỏ rơi 2 thằng bạn của mình, chạy tọt qua tận quận 10 vào trường của Phương và
đi kiếm cô bạn. Long luôn xuất hiện bất ngờ khiến Phương không kịp trở
tay, có khi ngay khúc ghẹo hành lang, khi ở chân cầu thang, có khi trong phòng dụng cụ, phòng y tế, sân thượng……. Càng hôn Phương Long không hề
chán mà lại gần như thấy nghiện, không có thì không chịu được. Phương cứ như moophin của Long.
Ngày nào cũng gặp Long, được cậu ấy ôm và hôn, Phương dần dần quen với
sự tồn tại của Long quanh mình, và bắt đầu tiếp nhận cậu ấy.
Hôm nay là thứ 7, Phương và Bình được nghỉ học nên quyết định qua RMIT
đợi Quyên học xong thì sẽ đi dạo cảnh bên đó rồi về ăn trưa.
“Téng tèng teng tẻng, tèng teng téng tèng”
Tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, lớp học đã ra gần hết nhưng vẫn
chưa thấy bóng dáng của nhỏ quyên bạn mình đâu, Phương và Bình đứng phía ngoài bắt đầu không chịu yên…..
- Hù, hé lu 2 tụi mày… - Quyên cười toe toét…
- Hù ái ầu ày á, báo hại tụi tao đứng nãy giờ……… Đền bù đi – Phương và Bình cười nham nhở, ý bảo Quyên phải bao cơm trưa
- Tụi mày……………. Chào!!! – Quyên đang định mở miệng thì bất chợt Phong, Long và Tự đồng thanh mở miệng chào……..
Quyên đăng ký học vượt vì thế nên học chung môn này với Phong, Long và
Tự. Khi 3 người này vừa xuất hiện thì bấ