
. Không thể nói cô không bị Khải Hưng hấp dẫn. Nhưng cô chần chừ là vì nghĩ bản thân có thể đợi người thích hợp hơn. Không ngờ đến cuối cùng, người đàn ông thứ 2 cô chọn vẫn là một kẻ lăng nhăng.
Cô về nhà mang đồ ăn sáng vừa mua đặt lên bàn, lấy một phần đưa cho Khải Hưng. Anh đã cầm chặt chiếc bánh mì trên tay nhưng vì nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Diệp Anh mà chần chừ, chưa đưa lên miệng. Lông mày cong lên, cô chăm chú nhai miếng bánh mì như thể ăn phải một miếng thịt bò dai.
- Bạn tôi vừa nhắn tin. Tôi có thể đi rồi.
- Vậy bảo bạn anh chờ thêm đi. Tôi có chuyện muốn nói.
Khải Hưng đặt miếng bánh mì xuống, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
- Lần đầu tiên tôi liều lĩnh là khi lựa chọn nghề nghiệp. Xem ra tôi đã làm đúng. Lần này, tôi muốn thử một lần nữa xem sao.
- Nhưng cô muốn liều chuyện gì? Sao phải thảo luận với tôi?
- Chuyện hẹn hò. Tôi đồng ý.
Khải Hưng nhìn Diệp Anh, bật cười, cầm lại miếng bánh mì vừa đặt xuống chăm chú ăn.
- Không hiểu nên vui hay nên buồn nữa. Em đồng ý như thể đang ép bản thân đặt cước hết tài sản vào một số đề vậy.
Thứ 6 – Tháng 12: Chút mưa rét càng khiến người ta muốn ở gần nhau trong ngày lễ Giáng Sinh.
Giáng Sinh, công ty Đan Nguyên tổ chức một buổi liên hoan. Để làm vừa lòng tất cả mọi người, trưởng phòng chăm sóc khách hàng, người năng nổ nhất trong công ty chia bữa tiệc làm 3 phần: đi ăn, đi hát và đi nhảy.
Đan Nguyên vốn định tận hưởng ngày lễ này như mọi năm, cuộn tròn trong chăn bên cạnh hai cô bạn thân và xem một bộ phim nào đó. Nhưng hôm nay, đi được nửa đường, cô đột nhiên quyết định quay lại, tham dự bữa tiệc của công ty.
Đan Nguyên hiếu kì nhìn các nam nhân viên của quán karaoke mặc bộ quần áo bó sát màu đen và đội trên đầu một chiếc mũ len màu đỏ. Một người trong số họ sau khi hỏi tên người đặt phòng thì nhanh nhẹn ấn thang máy giúp Đan Nguyên.
Ngay sau đó, Quốc Dũng xuất hiện. Anh lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Đan Nguyên. Anh lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng bước vào. Cánh cửa thang máy đóng lại. Đan Nguyên cảm thấy khoảng không gian phía trước cô đột nhiên bị hút kiệt, tù túng kì lạ.
- Tôi tưởng hôm nay cô có hẹn?
- Vâng. Lúc trước là thế. Nhưng cuộc hẹn vừa bị hủy rồi.
- Cô uống được chứ?
Đan Nguyên bối rối.
- Dạ? Cũng không tồi.
Đan Nguyên lúc này mới sực nhớ ra nhất định trong những buổi tụ tập thế này, rượu là thứ không thể thiếu. Nhưng nếu cô say, nói không chừng sáng hôm sau khi hết hơi men, cô sẽ nhận được thông báo cho thôi việc.
Quốc Dũng trước khi vào phòng, thì thầm vào tai Đan Nguyên:
- Ngồi xa tổng giám đốc một chút. Mọi việc sẽ ổn.
Nhưng Đan Nguyên chưa kịp hỏi vị nào là tổng giám đốc thì cửa phòng đã mở ra. Trong ánh đèn đỏ quạch và tiếng nhạc inh ỏi, Đan Nguyên và Quốc Dũng mỗi người bị kéo về một hướng. Trường phòng của Đan Nguyên đẩy cô ngồi vào chỗ trống phía cuối bàn, bên cạnh một người đàn ông to béo nhưng ù lì, chỉ chăm chú vỗ tay theo điệu nhạc.
Đột nhiên, có người đưa míc về phía ông ta, trịnh trọng:
- Tổng giám đốc! Anh cũng góp giọng một bài đi!
Ông ta cười trừ nhưng nhạc vừa nổi lên, ông ta lập tức bắt theo nhịp. Như tiếng người già bị mắc chứng ho khan, ông ta gằn lên từng tiếng. Mọi người nhìn nhau, lắc lư theo điệu nhạc và rầm rộ vỗ tay khi chiếc míc được đặt xuống rồi lặng lẽ chuyển qua cho một người khác.
Ông ta lảo đảo ngồi xuống ghế, nhìn Đan Nguyên chằm chằm. Cô bối rối nhích qua bên. Chai bia của ông ta đột nhiên gõ vào miệng cốc của Đan Nguyên. Ông ta hất hàm ra hiệu cho cô. Tức thì cô cầm cốc lên, tu một hơi, uống cạn.
- Cô có biết tôi rất thích rượu không?
- Dạ, biết.
- Thế nên tôi chỉ thích những người thích rượu như tôi thôi.
Đan Nguyên với lấy chai rượu trước mặt rót vào một chiếc li nhỏ định nâng lên miệng uống thì bị ông ta ngăn lại.
- Cái kia!
Ông ta chỉ vào những chai rượu nhỏ được bày la liệt ở góc bàn. Đan Nguyên nuốt nước bọt. Cô không biết khi chỗ men kia ngấm cả vào người thì liệu cô có nhảy lên bàn và hát một bài để góp giọng mua vui cho mọi người không. Cô dáo dác nhìn xung quanh. Khi chai rượu đã gần đưa tới miệng thì Quốc Dũng xuất hiện mang theo hai chai rượu lớn. Đan Nguyên tròn mắt nhìn anh.
- Tổng giám đốc, em kính anh một chai!
Ông ta từ từ đứng lên, xốc lại chiếc quần sắp không che nổi chiếc bụng phệ, vỗ vào vai Quốc Dũng, gật đầu. Quốc Dũng cầm chai rượu lên nhưng không thể để cho đúng vào miệng. Rượu trong chai ộc ra ngoài, chảy cả vào áo.
- Chú em theo anh bao năm mà tửu lượng cũng chẳng khá hơn là mấy. Mới nhập cuộc đã say đến độ không đổ được rượu cho đúng chỗ. Nhìn đây!
Nói là làm, ông ta nâng chai rượu cao hơn. Mực chất lỏng màu vàng đậm thấp dần. Cuối cùng, phân nửa còn lại của chai rượu chảy lênh láng trên nền đất còn ông ta thì gục