Polaroid
Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324373

Bình chọn: 10.00/10/437 lượt.

an Nguyên đứng lặng trong giây lát trên vỉa hè nhìn anh nhân viên khách sạn thở dài, quay vào trong. Cô quyết định vào quán cà phê quen, ngay sát vách nhà hàng đó, để tận hưởng vài tiếng đồng hồ cuối ngày rảnh rỗi. Đột nhiên một người đàn ông chạy sang đường, chạm vào vai Đan Nguyên. Cô giật mình quay lại.

- Anh đang làm gì ở đây?

- Còn làm gì nữa. Anh đang làm việc.

Lúc này, Đan Nguyên mới nhớ ra khách sạn cô vừa nhìn chằm chằm chính là khách sạn của anh ấy, anh chàng gà rán.

- Em thấy thế nào?

- Dạ?

- Em thấy quán cà phê anh mới mở ở tầng một của khách sạn thế nào. Anh thấy em ở bên này nhìn nó rất lâu. Em vốn có năng khiếu về hội họa, chắc chắn em có nhận xét nào đó.

- À…chuyện đó…

- Nếu em không chắc chắn thì chúng ta vào trong thử xem.

Đan Nguyên không thể từ chối, bèn theo anh ta sang đường, bước vào quán.

Những chiếc ghế sofa bằng mây kết hợp với nệm bông màu xanh lá cây nhạt được đặt bên cạnh một chiếc bàn gỗ nhỏ màu đen thẫm. Xung quanh được là những bụi cây nhỏ, lác đác hoa màu đỏ tía. Thức uống trang trí cầu kì được đựng trong những chiếc tách bằng sứ cao cấp. Đan Nguyên nhìn vào tách trà anh ta gọi cho mình. Giữa thứ nước màu vàng nhạt, lác đác vài bông cúc trắng. Cánh của chúng như đang từ từ bung ra.

- Đây là trà hoa cúc mật ong có tác dụng giải độc, rất tốt.

Đan Nguyên nhấp một ngụm. Dường như nhân viên đã vô tình cho vào quá nhiều mật ong. Vị ngọt át đi vị thơm của hoa cúc.

- Lúc nhỏ, anh cứ nghĩ lớn lên em sẽ trở thành họa sĩ hay làm một nghề gì đó liên quan đến hội họa. Vì mỗi lần gặp em, em đều đang vẽ một thứ gì đó.

- Em thậm chí thích vẽ tới độ đã vẽ lên hết tất cả các khăn ăn trong quán khiến khách lau mặt mà dính đầy màu vẽ. Mẹ em đã cho em một trận.

Anh ta ngồi tựa ra sau ghế như đang nhớ về điều gì đó.

- Anh từng ước trở thành nhà du hành vũ trụ, có thể sống ở nơi mà trọng lượng của tất cả mọi thứ đều bằng 0.

D phì cười.

- Ước mơ rút cục chỉ là điều viển vông. Là thứ trẻ con nghĩ ra để làm cho cuộc sống của chúng không nhàm chán mà thôi, anh ta nói.

Nụ cười của Đan Nguyên dần dịu lại. Cô nhìn tách trà hoa cúc trước mặt, rồi lại nhìn sang quán cà phê quen phía bên đường. Cô vẫn thường ngồi đó, tụ tập cùng bạn bè, gọi một cốc sinh tốt cà rốt. Thức uống đơn giản đó có lẽ sẽ bị biến thành một thứ lạ lẫm chỉ bằng việc băng qua đường, tới quán đối diện.

Hạnh phúc xuất phát từ thứ đơn giản nhất, thứ làm ta có thể là chính bản thân mình.

Chủ nhật – Tháng 11: Nhiệt độ tăng nhẹ.

Bước vội trên con đường đông đúc, vô tình Linh An va vào một người đàn ông. Anh ta dường như không để ý, gấp gáp chạy về phía trước. Một cô gái đang đợi anh ta ở đó, ngay sát lối sang đường. Anh kéo tay cô gái đặt vào trong túi áo khoác của mình rồi cả hai nhanh chóng bước những bước dài sang phố đối diện.

Bước chân Linh An đột nhiên chậm lại.

Lần đầu tiên gặp, xe máy của anh ta vô tình đụng phải cô trên con phố này. Cô ngã xuống đường, trẹo chân. Xe anh ta đỗ kềnh, không thể nổ máy lại. Vậy là anh ta để cô ngồi lên xe, nhẫn nãi dắt xe suốt chặng đường dài để đưa cô về nhà. Chiếc xe cũ kĩ đó sau này đã chở cô trong suốt 2 năm anh ta và cô hẹn hò.

Linh An là cô gái xinh đẹp, ưa chưng diện nhưng luôn suy nghĩ đơn giản, cảm tính. Cô có thể mặc một bộ váy ngắn, đi trên đôi giầy cao gót và ngồi lên chiếc xe cà tàng lúc chạy lúc dừng đằng sau người đàn ông nhiều tuổi ăn mặc lỗi thời chỉ vì cái gọi là “tình yêu”. Cô có nhiều người đàn ông theo đuổi nhưng lại bị vẻ ngô nghê, chân thành của một gã nhạc sĩ nghèo thu hút để rồi bị chính gã phản bội.

Đột nhiên, Đan Nguyên nhận thấy người đàn ông đang tiến lại gần phía mình chính là anh ta. Anh ta nhìn thấy cô, bối rối gật đầu chào rồi lảng đi. Trong giây lát, cô quyết định phải có một kết cục rõ ràng cho mọi chuyện. Cô giữ tay anh ta lại, quay sang nói:

- Chúng ta nói chuyện một lát.

Hai người họ vào một quán cà phê gần đó, ngồi đối diện nhau. Linh An bình tĩnh hỏi anh ta:

- Tại sao anh làm vậy?

Anh ta bối rối, gõ tay theo nhịp dọc mép bàn rồi lúng túng trả lời.

- Em là một cô gái xinh đẹp. Mỗi khi em đi trên đôi giầy cao gót, gã đàn ông nào cũng liếc nhìn em. Là người yêu của em, anh rất hãnh diện. Nhưng sau đó, anh cảm thấy mình thua kém. Mọi người bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt dè bỉu. Thậm chí có người còn nói anh là một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

- Vậy anh lừa dối và phản bội tôi vì một đôi giầy cao gót?

- Em luôn chưng diện mà không để ý tới sự khác biệt giữa chúng ta.

Linh An lặng lẽ uống hết cốc nước trước mặt rồi đứng lên. Nhưng bất chợt cô quay lại, thì thầm vào tai anh ta.

- Tôi chọn anh chứ không phải gã đàn ông khác vì tôi nghĩ bên cạnh anh, tôi có thể là chính mình. Không phải giầy của tôi cao mà vì sĩ diện của anh quá