Polaroid
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326280

Bình chọn: 7.5.00/10/628 lượt.

án giả của mình với nở nụ cười đẹp hút hồn.

- Jonh này, em được biết đây chính là hoạt động nghệ thuật cuối cùng của anh , vậy tại sao anh lại chọn ngôi trường cũ của mình là nơi để chính thức giải nghệ nhỉ? – tiếng cô nàng MC hỏi Jonh đầy ngọt ngào, đưa ánh mắt long lanh nhìn anh như bao cô gái khác, chắc chắn hôm nay sẽ có rất nhiều người ghen tị với cô vì cô là người được đứng gần anh nhất.

Đưa tay quẹt nhanh những giọt mồ hôi chảy xuống khoé mắt, Jonh lại nở một nụ cười đẹp không chê vào đâu được, Thiên Thy lại nghe thấy tiếng hò reo còn to hơn lúc nãy.

- Đây là buổi biểu diễn rất quan trọng với Jonh… như mọi người đã biết hôm nay là ngày đi diễn cuối cùng của Jonh , vì thế Jonh muốn buổi cuối cùng này sẽ biểu diễn tại nơi mà có nhiều kỉ niệm với mình nhất đó chính Hernman, ngôi trường mà Jonh đã từng học

Nhân vật chính vừa dứt câu nói thì cả khán đài đều rộ lên tiếng vỗ tay rần rần. Mấy em học sinh không ngờ thần tượng của mình lại là người yêu trường như thế, thật là cảm động…..

- Vậy anh có thể kể một số kỉ niệm của mình tại trường khi còn đang theo học được không ạ?

- Ở đây có mối tình đầu của anh và để lại trong anh những cảm xúc thật khó quên của tuổi học trò – vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười toả nắng lại xuất hiện trên môi chàng trai. Khi anh chưa kịp nói hết câu thì đã có một làn sóng âm thanh cực lớn vang dội khắp cả sân trường….

Mọi người lúc vừa nghe thấy những câu đầu của lời bọc bạch kia thì đã phấn khích và ngạc nhiên đến tột độ , Một số thất vọng vì thần tượng mình đã- từng- có-bạn-gái, một số thì xúc động vì sự đa tình của ngôi sao kia.

Ngay cả Thiên Thy cũng cảm thấy bất ngờ lẫn tò mò, không ngờ con người này cũng biết lẻo miệng như thế, chẳng biết những lời nói ấy có bao nhiêu phần trăm là sự thật …. Cô bé chép miệng một cái rõ to rồi tu một hơi hết chai nước lạnh lúc nãy mua ngoài cổng trường…

Nhưng phải công nhận là anh ta sinh ra là để làm một nghệ sĩ thực thụ. Trong số các ca sĩ bây giờ, mấy ai có thể làm cho khán giả phiêu theo tiếng đàn, tiếng hát của họ để tạo ra cho người nghe có nhiều cảm xúc như thế . Có chăng cũng chỉ là sự gào thét cùng những vũ đạo bốc lửa để thu hút mọi người mà thôi. Một nghệ sĩ như vậy mà phải giải nghệ thì cũng thật là đáng buồn…

- Vậy anh có muốn nhắn gửi gì đến các đàn em đang học trong trường và cũng là những fan hâm mộ trung thành nhất của anh không, Jonh?

- Ưm,! Anh cũng không biết nói gì hơn ngoài lời cám ơn tình cảm của mọi người đã luôn ủng hộ anh trong suốt thời gian qua và chúc các em luôn đạt kết quả thật cao trong học tập.

Vẫn giữ nguyên nụ cười có sức công phá lớn, Jonh vừa nói vừa đưa cánh tay trái lên làm điệu bộ “fighting” khiến cho các bạn nữ ở dưới cứ gọi là “đồ rầm rầm” trước chàng trai “ hết sức đáng yêu” đang đứng trên sân khấu……

HÁT NỮA ĐI, JONH ƠI ĐỪNG ĐI MÀ…

HÁT NỮA ĐI!

HÁT NỮA ĐI!

Đang dợm quay lưng đi vào trong cánh gà thì tiếng hò reo lại cản bước chân anh. Một nụ cười thực sự hé nở trên cánh môi anh đào vì cảm nhận được tình cảm chân thành mà những cô cậu học trò ở đây dành cho anh..

- Thôi được rồi, anh không hát nữa những sẽ đánh một bản pallad nhẹ cuối cùng để chúc các em ngủ ngon nhé.!

Cái nháy mắt mắt dịu dàng pha lẫn giọng nói nhẹ nhàng của Jonh lại một lần nữa làm cho các cô bé mới lớn vẫn còn ngây thơ mơ mộng cứ muốn đổ lên đổ xuống và sau đó là…… hét ầm ĩ lên vui sướng khôn tả….

Một lần nữa những ngón tay dài lại chạm trên nền phím trắng, như đã nói trước, Jonh đang say sưa với bản LOVE IS LIKE A FLOWER không lời vốn rất êm ái như một lời ru đưa mọi người vào “giấc nồng”. Hòa với thứ ánh sáng mờ ảo trên sân trường, giai điệu ma mị kia như đưa tất cả mọi người vào một thế giới thật lãng mạn, nhưng ở đó có một chút buồn, một chút nhớ và…. một chút thương…

Trong hàng trăm đôi mắt đang mơ màng ngưỡng mộ thì có hai đôi mắt lạc loài…

Trong hàng trăm trái tim xoa xuyến thì có hai trái tim thật khác biệt…

Một đôi mắt hồ nghi ẩn sau tia nhìn phức tạp và một trái tim đầy vết xước đang dần được xoa dịu

Một đôi môi nhếch thành nụ cười mỉm nhẹ

“Học hết cấp 2 và LOVE IS LIKE A FLOWER”

Một đôi mắt thù hằn ẩn sau tia nhìn rực lửa và một trái tim đang bị đốt cháy bằng ngọn lửa hận thù

Một đôi môi nhếch lên sự tức giận, chỉ nhếch, không cười

“Hoàng Minh Đăng, cám ơn vì đã đến đây, mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”

Đúng, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu thôi…!

Sáng sớm tinh mơ,một vài giọt sương còn đọng những giọt long lanh trên các tán lá. Hôm nay là chủ nhật nên chẳng có cái đồng hồ báo thức nào réo ầm ĩ cả, vậy mà Thiên Thy lại mở mắt ra đúng vào cái giờ dạy đi học, có lẽ chiếc đồng hồ sinh học đã được hình thành ngoài ý muốn của chủ nhân…

Ngáp một cái dài đầy lười biếng, cô bé hân hoan nhận ra hôm nay là ngày nghỉ rồi vui sướng chùm chăn qua đầu tiếp tục giấc ngủ