XtGem Forum catalog
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325683

Bình chọn: 8.00/10/568 lượt.

uy nhất mà cô có trên
đời này ra đi, cô đã định sẵn, cô sống chỉ để phục vụ quá khứ.

Cô không sống vì mình, vậy tại sao còn dành những cảm xúc rối bời cho lần vấp ngã này ?

Đau đớn ư ? Mệt mỏi ư ? Cô có quyền thả mình tự do trong những yếu đuối ư ? Cô không thể !

Dù có bị đẩu xuống vực thẳm cũng phải gượng dậy, nhất định phải tìm ra những kẻ đứng sau vụ án mạng tàn khốc ngày hôm đó.

Muốn vậy, cô phải trở về học viện đã. Nhưng bằng cách nào ?

Hiện thực thật quá nực cười khi cô không có tiền, cũng chẳng thể lết đi với bộ đồ ngủ , tóc tai bù xù, chân không giày không dép thế này.

Rơi vào vực sâu còn có thể thớt, còn nếu bị bắt đến viện tâm thần thì khó mà trốn ra...

Đông Vy bóp mạnh trán để tìm ra cách thức giải quyết, đem ánh nhìn vô vị rải quanh phòng để quan sát nơi mình đang mắc kẹt.

Và hôm ấy, Đông Vy đã bứt hết được mọi điều tồi tệ khi nhìn thấy một tờ thiệp màu xanh nhạt đặt sẵn trên bàn. Cạnh đó, chiếc đĩa trắng xếp đầy
bánh donut quết lớp socôla thơm phức.

“ Gửi bé con say xỉn !

Có thể xem là tôi đã cứu em khỏi người bạn tình thô lỗ kia. Tự kiểm tra cơ thể mình trước khi nghĩ tôi giở trò với em.

Còn lại, tôi không biết. Tỉnh dậy, tìm lễ tân. Chiếc xe dưới kia , cho em mượn.

Richard.”



Yêu và ghét xen lẫn nhau, dệt thành áng tình lắt léo như mê cung, để tim lạc trong sự rối rắm …

*

Tuệ Anh mang nét mặt căng thẳng đến tột độ , cúi đầu để tránh cái nhìn
suy xét từ thầy giám thị. Bọng mắt cô thâm quầng, hiện rõ dấu hiệu của
việc mất ngủ suốt đêm qua.

- Theo như lời hai em, tối qua, Đông Vy đã cùng đi xem phim và bị một gã lưu manh bắt. Lúc đó, hai em đã làm những gì?

Tiếng thầy giám thị phát ra nhẹ nhàng nhưng mang tính trấn áp , lại vừa tiếp thêm sự can đảm cho những run rẩy của nữ sinh đối diện.

- Bọn em đã định gọi cảnh sát. Nhưng sau đó, chỉ báo cho người nhà. - Hạ
An lên tiếng trong khó nhọc. Mái tóc nâu thiếu sự chải chuốt đã trở nên
rối mù. Sợi vải từ chiếc vòng tay quấn vào nhau đầy lộn xộn.

- Điều gì đã dẫn đến sự thay đổi trong quyết định của em ?

- Thưa thầy, là vì học viện. Bọn em không muốn gây ảnh hưởng đến Trung Anh .

- Tại sao hai em không nghĩ là Đông Vy gặp nguy hiểm sẽ gây tiếng tăm hơn ?

Những câu chất vấn không ngừng đưa ra khiến bầu không khí trở nên thật
ngột ngạt. Tuệ Anh tỏ ra khó chịu, đôi mắt hí đối thẳng với thầy giám
thị :

- Bọn em không tính toán được nhiều như thế khi chuyện
xảy ra quá đường đột, thưa thầy. Và bọn em đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ
học viện thầy ạ !

- Đừng để mình dễ xúc động như thế. Đầu luôn
phải tĩnh thì mới đưa ra những phương án chuẩn xác được. Đó là mấu chốt
của mọi vấn đề đấy !

Thầy giám thị dập tắt những nóng nảy của
cô nữ sinh mập. Thái độ bình thản như đây chỉ đang là cuộc trò chuyện
thông thường giữa thầy trò.

- Nếu các em đủ tỉnh táo để ghi lại biển số xe thì vụ việc sẽ dễ dàng hơn. Và, các em là học sinh Trung
Anh. Học viện sẽ có trách nhiệm , hiểu chứ ?

- Vâng , thưa
thầy. Vậy bây giờ, làm thế nào được ạ ? - Hạ An thở nhè nhẹ, đã rất mệt
mỏi với những đôi co. Điều cô quan tâm nhất đó là sự biến mất kì lạ của
Đông Vy.

Rõ ràng, đã tìm đến đúng khách sạn kia nhưng rồi không thấy cô nữ sinh ở đâu trong khi chiếc xe cũ của gã bệnh hoạn ấy vẫn nằm im lìm tại bãi độ.Quản lí khách sạn và lễ tân giữ kín bưng hết mọi
chuyện ngoại trừ nhân viên dọn dẹp bị bọn cô đe dọa nên tiết lộ là thấy
gã yêu râu xanh rời khỏi đó cùng với người thanh niên có dáng rất cao.

Vẫn là dấu hỏi to đùng sau một đêm suy đoán !

- Trung Anh sẽ thuê thám tử điều tra. Các em về lớp. Đừng nói với bất kì ai nữa ! - Thầy giám thị bắt đầu nối máy điện thoại, nhìn tỉ mỉ vào
cuốn sổ đã ghi toàn bộ lại lời kể của hai cô nữ sinh.

- Thưa
thầy ! Em nghĩ thầy hãy nhờ đến Đinh Hữu Phong! - Gần đi tới cửa, Tuệ
Anh đột nhiên reo lên một lời đề nghị sáng suốt vừa mới nảy ra trong
đầu.

Hạ An cũng như thông suốt , nụ cười đầu tiên của ngày mới đầy rạng rỡ :

- Đúng vậy ! Với gia thế của Hữu Phong, anh ta sẽ là người tìm thấy Đông Vy nhanh nhất !

***

Gần hồ nước của học viện, Tuấn Dương ngồi dưới tán cây to nhất để trú
nắng. Anh ghét cái cảm giác mái tóc kiểu cách của mình lại bị phá hủy
trong sự nóng rát của đám màu vàng đang nhuộm khắp không gian.

Vừa lo vừa buồn chán chết đi được !

Anh đã đợi ở đây gần đến tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy nhím xù.

Anh chưa từng phải chờ phải đợi nên anh không hiểu cảm giác trống rỗng, cô độc luôn tìm đến là thế nào .

Sự kiên nhẫn bị rút tới kiệt cùng và đọng lại những căm ghét đến cùng kiệt.

Vì thế, Hạ An bây giờ luôn tỏ ra ghê tởm trước anh.

Ghét hay yêu, cách thể hiện của cô vẫn thật mạnh liệt và đôi phần thái quá.

Ngày ấy, anh khó chịu , tù túng trong