XtGem Forum catalog
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325724

Bình chọn: 7.00/10/572 lượt.

Gã nhìn kỹ Đông vy một lượt, gật gù rồi buông Tuệ Anh ra, gã kéo tay cô gái nhỏ tiến vào xe, miệng lẩm bẩm :

- Girls just wanna have fun !

Tuệ Anh tái người, đôi đồng tử giãn căng ngập sợ hãi nhìn theo chiếc xe con đã chuyển bánh.

- Chị Hạ An, nên làm thế nào bây giờ ?

- Gọi...cảnh sát.

Sự việc nằm ngoài kiểm soát khiến Hạ An rối trí, đấy là cách duy nhất
cô nghĩ được lúc này. Khi xe của gã yêu râu xanh mang theo Đông Vy biến
mất khỏi tầm mắt của hai cô gái, Tuệ Anh run giọng :

- Gọi anh ấy đi. Gọi anh ấy tới cứu chuột đi.

- Không được ! - Hạ An ngập ngừng đôi chút, sự giằng co lộ rõ trên cái cau mày thật chặt.

- Đến lúc nào rồi mà chị còn tính toán chuyện cũ nữa !!!

Tuệ Anh hét lên, cướp lấy di động từ Hạ An và dò một cái tên trong danh bạ.

***

Đông Vy không thể nhảy ra khỏi xe, thắt dây an toàn đã khóa cô lại trên chiếc ghế phụ...ngay bên cạnh gã biến thái.

Đầu cô gái nhỏ ngả về phía sau, cố mở mắt thật to nhưng không thấy được gì cả.Những hình ảnh như xoay tròn quanh cô, người cô trở nên èo uột ,
đến mi mắt đang cụp dần xuống cũng không cách nào gượng nổi.

Thần trí cô có lúc trống rỗng hệt như tờ giấy trắng, có lúc mải mê chìm đắm trong những dòng suy nghĩ quái gở.

Thì ra Gió Quỷ nhìn cô với ánh mắt như vậy là vì câu slogan táo bạo trên áo cô. Thì ra, gã yêu râu xanh này biết tiếng anh...

Hm..Yêu râu xanh ? Chút tỉnh ráo được khơi vào bộ não còn mê man, cô
gái nhỏ bắt đầu tìm cách thoát khỏi xe. Mắt cô vẫn díu chặt, tay lần mò
tới cửa xe.

Gã biết đến ý đồ của Đông Vy, gã ung dung thẳng
tiến đến khách sạn gần đó. Chẳng cần dọa dẫm , ngăn cản gì cả cho tốn
công. Chỉ cần ép cô gái nhỏ uống hết chai rượu manh, cô nàng ắt hẳn sẽ
như con rối và người giật dây là gã.

Mẩu ý thức còn sót lại đủ để Đông Vy nhận ra, cô đã bị đưa vào khách sạn, bị đẩy ngã trên giường.

Nhìn bộ dạng đang tỏ ra thèm thuồng của gã, cô gái nhỏ bật khóc , dòng
nước mắt bất lực tuôn ra, cuốn theo những tủi hờn của cô gái nhỏ.

- Em muốn have fun mà. Đừng khóc như thế chứ.

Gã vuốt mái cô gái nhỏ, tay gã miết trên làn da trắng xanh vương đầy nước, thật ngọt giọng dỗ dành :

- Em đừng khóc, không nghe ời thế này , anh rất buồn đấy.

Khuôn mặt nham nhở của gã dí sát , cô gái nhỏ mím chặt môi...và đó là
giây cuối cùng cô nhìn thấy gã trước khi hàng mi khép lại. Chính thức
rơi vào cơn bất tỉnh của men say.

Có tiếng động nào đó rất lớn
chen vào giấc mộng chỉ vừa mới hiện về, cô gái nhỏ nửa dứt khỏi cơn mê
nửa lại muốn trốn khỏi điều sợ hãi đang diễn ra bên ngoài.

Dường như, luôn có một hố đen hiện ra nuốt chửng cô vào lúc cô kiệt sức, nhấn cô trở lại dòng ký ức khủng khiếp mà đến trong mơ, vẫn có thể biến thành ngàn mũi dao sắc nhọn, ghim thẳng vào từng phần cơ thể của cô.

Nghĩa trang lạnh ngắt, mẹ dẫn cô đến trước mộ ba, quì rạp trên nền đất , mẹ khóc nức nở. Cô gái nhỏ lúc ấy không dám nhìn mẹ, chỉ lủi thủi dọn
đám các lá rơi quanh.

Ngày ông bà qua đời, mẹ khóc tới ngất
lịm, còn Đông Vy, đã phải gặng gượng để có thể vừa chăm sóc mẹ vừa quán
xuyến mọi chuyện thật tốt.

Và ngày mẹ mất, Đông Vy chỉ biết
đứng trơ mắt nhìn người ta phủ tấm khăn trắng lên gương mặt thân yêu của mẹ. Kể từ thời khắc ấy, sự tồn tại của cô trên thế gian này là sự biệt
lập của một sinh linh trơ trọi.

Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi
bóng đêm cô độc, cũng chẳng thể chạy trốn khỏi lớp sương mù đau thương
phủ quanh cuộc sống của cô.

Cô biết...cô biết là thế...

***

ban mai của ngày mới, mặt trời nhú lên từ vầng đồng, vài tia nắng mỏng
xuyên khỏi tầng mây, len lỏi qua những ô cửa kính trong suốt.

Hàng mi mắt nhạy cảm khẽ rung động, một cái nhíu mày thật nhẹ hiên trên
vầng trán trắng muốt. Cô gái nhỏ rúc đầu vào chăn để trốn nắng, bảo vệ
giấc ngủ sâu hiếm khi được trọn.

Chợt, cô vùng khỏi chăn, ngồi
bật dậy. Chiếc đầu đau nhức đã xếp sẵn ra một vài điều kinh khủng từ đám hỗn tạp chất đầy trí nhớ.

Phản ứng đầu tiên của Đông Vy là giở chăn và nhìn xuống...làn da của cô gái nhỏ phút chốc đã trắng bệch, nỗi hoang mang tột độ khiến nét mặt cô tê dạo. Thần thái sứt mẻ như cây cỏ
dại héo hon sắp tàn.

Ánh mắt vô hồn rơi trên bộ đồ ngủ trắng
tinh còn lưu đậm hương xà bông, cô gái nhỏ ngồi thừ trên giường, thể xác kiệt quệ không ép ra bất kì giọt khóc nào ngay cả khi cô biết mình đã
bị xâm hại...

Thời gian đã trôi qua rất lâu, vẫn không chút
dịch chuyển nào từ cơ thể mảnh dẻ ấy, những dòng suy nghĩ rời rạc đã
hoàn toàn tê cứng trong đau đớn.

Một cơn gió nhẹ nhàng đáp vào
căn phòng trống trải của khác sạn. Trong im lặng, gió như những ngón tay vén dần vài sợi tóc vương trên trán, mang chút mơn man, chút an ủi cho
tâm hồn còn ngổn ngang vết thương.

Cô gái nhỏ cười nhợt nhạt,
chậm chạp bước xuống giường. Từ khi người thân d