
vẻ
Vẫn còn nhân vật nữa chưa xuất hiện mà ha và sẽ có thêm một kẻ nữa, đối thủ của gió Quỷ xuất hiện
Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.
Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt ?
*
Theo thường lệ, cứ mỗi trưa thứ tư hàng tuần, Đông Vy lại chạy tới
phòng giám thị để gọi điện về cho dì. Chỉ mười phút là lâu nhất bởi cô
ngại với thầy, còn dì sợ chú.
Ngày ông bà ngoại mất, mẹ Đông Vy sock nặng, phải đưa tới bệnh biện. Sự việc còn tồi tệ hơn khi bác sĩ nói mẹ bị...bệnh tim .
Cô không biết rõ bệnh tình của mẹ nghiêm trọng đến thế nào nhưng cô có
linh cảm, thời gian cô đươc bên mẹ đang dần bị rút ngắn đi.
Lúc đầu, những người họ hàng đổ dồn tới, tranh nhau chăm sóc hai mẹ con,
tranh nhau giữ nhà. Rồi thái độ của họ thay đổi dần, và đến khi chỉ còn
cô bé Đông Vy tro trọi trong căn nhà rộng lớn, cô mới hiểu, thứ người ta tranh nhau là tài sản ông bà để lại. Lấy được hết rồi thì bỏ đi.
Những ngày ấy, Đông Vy lặp đi lặp lại duy nhất một chu trình. Tan
trường sẽ tới thăm mẹ, đới đến khi mẹ ngủ thật sâu, cô về nhà, dọn dẹp , chăm sóc vườn cây. Cô muốn giữ mọi thứ thật nuyên vẹn như lúc ông bà
còn sống.
Mẹ ngày thêm héo hon, Đông Vy ngày thêm trưởng thành. Những suy nghĩ của cô gái nhỏ đã vượt xa lứa tuổi mười ba ham ăn ham
ngủ.
Cô biết cách giả vờ như tin lời mẹ. Tin là bọn lưu manh đã gây ra án mạng thương tâm này.
Luôn tỏ ra tật vui vẻ nhưng trên thực tế, Đông Vy lúc nào cũng run rẩy , những giấc mơ của cô đều quanh quẩn bên cảnh tượng máu me ấy.
Tỉnh dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt không kìm được cứ thi nhau tứa ra. Cô khóc đến tận mờ sáng.
Để mẹ không lo lắng vì mình, cô gái nhỏ tới trường thật đều đặn. Mọi sợ hãi , thắc mắc đều được cô giấu nhẹm đi.
Cô đã thề rằng, sẽ bắt kẻ chủ mưu việc này phải trả cái giá thật đắt !
Bệnh tim của mẹ không hề tiến triển mà càng thêm nặng, cô quyết định
giao sổ đỏ của căn nhà lớn cho người hàng xóm còn mình tìm đến khu nội
trú trong trường.
Cô đề nghị bác ấy ký vào giấy cam kết mà cô
đã soạn ra là không được sang tên cho bất kỳ người nào khác, đợi một
ngày, cô sẽ tìm về, trả lại số tiền thế chấp gấp 4 lần để chuộc lại căn
nhà.
Bác ấy vừa cười vừa ký, đối với bác, cô cũng chỉ là đứa con nít không hơn không kém. Nhưng giấyt ờ đâu phân biệt tuổi tác ?
Mẹ tuyệt nhiên không biết tới điều này, vẫn nghĩ là một nhà hảo tâm nào đó trợ giúp chi phí .
Mẹ thường xuyên rơi vào trầm mặc, im lặng ôm cô vào lòng, chỉ lúc cần thiết mới thấy mẹ nói đôi câu.
Vậy mà có hôm, vừa thấy cô, mẹ đã cười gọi cô lại, kể chuyện ngày xưa mẹ và ba đã yêu nhau như thế nào, từng là một đôi ở Trung Anh khiến người
ta phải ghen tị thế nào.
Trừ cái chết của ông bà ngoại, cô đều được nghe mẹ kể hết thảy mọi chuyện.
Sự thay đổi của mẹ khiến cô cảm thấy rất bấn an hơn là vui vẻ, và cô
thật sự biết rằng trực giác của mình rất chính xác khi bác sĩ bàn với cô về tình trạng của mẹ. Bệnh tim đã vào giai đoạn cuối...
Cuối cùng , chỉ còn lại mình cô.
Theo lời mẹ, cô tìm đến dì – em gái ruột của mẹ, cũng từng bỏ nhà , đi
theo người là chồng hiện nay.Không muốn để dì quá đau lòng, cô chỉ nói
ông bà và mẹ mất trong vụ tai nạn.
Dì không may mắn như mẹ, có ba chăm sóc yêu thương vì chú là người gia trưởng, ích kỷ.
Đông Vy sống ở đó phải giữ kẽ hết mức, ngay cả dì cũng thật thận trọng trong từng lời nói.
Khi cô nhận được học bổng, chú như trút đi được của nợ, dùng thái độ khinh khỉnh đối với cô cho đến lúc cô đi.
***
Rời khỏi phòng giám thị, thay vì về thẳng lớp, Đông Vy rẽ qua thư viện. Lỹ trí vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng là đôi chân tự bước đến.
Ngày khuất gió, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở, mọi vật đều như thiếu đi sức sống.
Dừng lại một lúc, vẫn không thấy giày trượt patin nào lướt qua, Đông Vy lại lầm lũi bước đi.
Một đôi chân chắn ngang trước mặt , cô gái nhỏ nhìn lên, cảm giác trỗi dậy đầu tiên là mất mát, tiếp đó mới là hoảng hốt.
- Sao lại đi một mình thế này ?
Tuấn Dương làm ra vẻ chân thành nhưng miệng cười cợt nhả. Trên làn da
rám nắng , không lưu chút dấu tích của bất kỳ vết sẹo nào. Cứ như là
người này không phải là nam sinh mang trên mình đầy vết thương, ngất lịm tại phòng y tế hôm ấy.
Chả nhẽ , da mặt hắn dày tới nỗi sẹo không bám vào được ?
Đông Vy lách người khỏi hắn, cô đã không bỏ chạy như phương án hiện sẵn trong đầu. Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.
Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt ?
Sau vài giây ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của nhím xù, Tuấn Dương liền vươn tay giữ cô gái nhỏ lại :
- Em không biết phép xã giao cơ bản hay sao ? Lúc người ta hỏi thì phải trả lời chứ !
Đông Vy kìm giận, nén sợ vì lời chỉ