XtGem Forum catalog
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325850

Bình chọn: 9.00/10/585 lượt.

của
những nhà sinh vật học “ đại tài „ . Vừa lúc đồ đã được hong khô đi đôi
chút, họ liền nhập hội cùng nhóm kia, đi săm soi những thứ mà thầy chỉ
định .

Những ánh nắng thoát ra khỏi vòm lá rậm, chiếu sáng bóng dáng của những con người năng động còn nhấp nhô trên dòng chảy mát
lạnh.

Chợt, họ giật bắn mình vì tiếng hú dài đặc trưng của loài sói. Dù biết
khu rừng này ngoài ếch nhái thì to lắm là con cóc nhưng lý lẽ ấy vẫn
không thể lôi họ khỏi nỗi sợ nhất là khi...12A1 hôm nay cũng tới đây .
Điều ấy có nghĩ ...Gió Quỷ đang có mặt tại nơi này.

- Hahaha !
Lũ nhát, chưa gì đã muốn ngất xỉu rồi. – Một nam sinh thò đầu ra, tay
hươ hươ máy MP3 có bản thu âm tiếng sói rùng rợn.

- Hahaha !

Tiếng cười phát ra từ nhiều phía, những người ẩn lấp sau gốc cây lớn đều ùa ra, khoe khoang :

- Tuyệt. Thu thập hết mọi thứ rồi.

- Rừng này mát quá. Hay dời trường tới đây nhỉ ?

- Còn các cậu thế nào ? Ở sông vui chứ ?

Cuộc trao đổi giữa hai đoàn chỉ diễn ra trong ngắn ngủi, họ kéo nhau ra ngoài bìa rừng để tập trung.

Tuệ Anh cất đồ trở lại vào ba lô, đảo mắt nhìn toàn bộ người trong nhóm vừa về từ rừng sâu, hét toáng :

- Đông Vy đâu rồi ???

- Đông Vy tìm được hết mọi lá. Chỉ thiếu lá gì nữa ấy. Loài cây hiếm.

- Bọn tớ chả thấy cây nào như thế. Cậu ấy bảo bọn tớ về trước, tìm thêm một lát rồi sẽ ra sau. – Một cậu bạn nhún nhún vai, khá khó hiểu với
cách hành xử của người mới.

- Thế các cậu đi theo hướng nào ? – Tuệ Anh nhìn theo tay chỉ của bạn, nói gấp gáp rồi chạy biến – Tớ sẽ ra cùng Đông Vy !

- Nhanh nhé !

- Hai cậu chỉ còn 10 phút thôi đấy.

***

Tuệ Anh chạy được một đoạn đã gặp Đông Vy. Cô gái nhỏ nhìn xuống mặt
đường, dáng đi thẫn thờ như chán đời, mặt mày bí xị ngập tiếc nuối, hai
tay co chặt thành nắm đấm đầy giận dữ. Túi quai chép không đóng lại, lộ
ra góc nâu của túi giấy. Đặc biệt là...chân chỉ mang mỗi tất.

Đáp lại mọi lời hỏi thăm từ Tuệ Anh, cô gái nhỏ chỉ lầm bầm theo cách lấp lửng :

- Bị cướp rồi.

- Ai ? Ai dám cướp giày của cậu !

- Không. Lá ấy. Lá bị cướp rồi.

Lần này , mặc cho cô bạn có dồn ra đống câu hỏi, Đông Vy vẫn tuyệt đối
giữ im lặng, cô gái nhỏ đắm mình trong hồi tưởng về chiếc lá bị đánh
cướp.

Khi để nhóm bạn đi trước, Đông Vy đã tiến sâu hơn theo
hướng ngược lại. Cô cá là mình sẽ tìm được ! Sự tự tin này là nhờ vào
suy luận. Thầy chắc chắn đã tìm hiểu thật kỹ khu rừng này nên mới để lớp tới đây và ra nhiệm vụ.

Đúng như cô dự đoán, có gần mười cây mọc quanh nhau . Lá rụng phía dưới rất nhiều nhưng đều là lá khô, không đáp ứng yêu cầu.

Xem xét kỹ một lượt, cô gái nhỏ đứng dưới cành cây chìa ra thấp nhất trong tất cả, bắt đầu lấy đà và nhảy cao, tay vươn lên.

Rồi...đã xong ! Nắm trong tay là ...nhúm không khí.

Thay cho lượt nhảy thứ n tiếp theo, cô gái nhỏ đã cởi giày và ném lên.
Thật đáng nể ! Rất hiếm người được như cô , với cú ném tuyệt đỉnh kia,
chiếc giày đã nằm vắt vẻo trên tận cành cao tít...

Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, không có chiếc lá nào chịu rơi xuống vì tác động đó cả.

Cởi nốt chiếc giày còn lại...Ném...

Oa ! Hay lắm ! Đã nằm kế chiếc vừa nãy rồi !

- Bravo ! Một nơi lý tưởng để cất giày.

Theo cách của gió, Hữu Phong đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái nhỏ, nhếch miệng cười.

Dường như anh rất am hiểu thời trang khi chọn quần skinny xám bạc với
áo khoác nỉ đồng màu.Nhìn qua thì thật đơn giản nhưng muốn dứt mắt khỏi
anh lại là điều không thể nhất.

Hữu Phong ngẩng đầu, ngắm đôi giày
vải với thái độ rất dửng dưng.Không để lộ bất kì biểu hiện nào trên nét
mặt lạnh toát ra vẻ đáng sợ.

Đông Vy tự động dịch sang một bên khi thấy gió quỷ bước tới.

Anh đứng ngay vị trí vừa rồi của cô .

“ Ồ, ồ. Anh ấy chịu giúp mình. Gió quỷ chịu giúp mình. Nên cảm ơn anh ấy thế nào ? Thế nào đây ? ”

Những suy nghĩ không ngừng tung nhảy khiến cô gái nhỏ bối rối ra mặt.
Vừa vui, vừa ngượng điểm những vệt ửng hồng trên làn da trắng xanh,môi
cười tủm tỉm.

Hữu Phong bật chân rất nhẹ như chỉ vừa thực hiện
cái nhún người. Tóm lấy một chiếc lá duy nhất từ cành cao cách mặt đất
ba mét.

“ Vẫn chưa biết nên cảm ơn thế nào ! Thế nào, thế nào, thế nào hả ?”

Đông Vy tự vật lộn với bản thân, cứ sướng rơn khi thấy lá xanh non đang nằm ở ngay kia.

Mắt cô gái nhỏ gắn chặt vào đấy, bám sát từng chuyển động từ bàn tay của Gió Quỷ.

Khi anh rút chiếc túi giấy ra, khi anh thả lá non vào đó, khi anh bình thản lướt qua cô …

Và khi cô kịp nhận ra vấn đề …

Gió Quỷ đã biến mất. Không chút dấu vết nào để lại …

các tình yêu :X chap này dài đúng ko này hehe chap sau quá khứ của Đông Vy sẽ lộ ra thêm chút nữa nhé :P

vẫn còn nhiều mập mờ chưa có gì cho cả nhà đoán nhỉ chúc cả nhà ngày vui