Old school Swatch Watches
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328295

Bình chọn: 7.5.00/10/829 lượt.

, vừa đi vừa
chuyện trò tình hình học tập của Hân.Đang đi thì thầy trưởng khoa Ngân hàng gọi
Bảo lại, Bảo quay sang Hân dặn dò:

- Ra nhà xe chờ anh trước, đừng có đi lung tung, anh không tìm được đâu!

bảo dúi vào tay Hân bộ võ phục rồi nhanh chân chạy về văn phòng khoa, không
để Hân kì kèo thêm cậu gì. Hân lững thững đi bộ trong sân trường vắng lặng, thưa
thớt người, vừa đi vừa khẽ ngân nga vài câu hát. Đang tiến về nhà xe ở phía tay
phải cửa phụ, Hân nghe thấy có tiếng ồn ào vang lên khuất sau hàng cây rậm rạp ở
cổng. Khẽ vểnh tai nghe, Hân lò dò đi đến gần. Vừa mới đến, đập vào mắt cô là
mấy đứa học sinh cấp 3 đang gây sự với nhau, cãi cọ ầm ĩ, có tên còn động tay
động chân đạp thẳng vào hàng cây xanh rì thẳng tắp, mất bao công sức cả năm học
phải nai lưng ra tỉa tót của Hân cùng đám sinh viên năm hai. Hân cáu tiết, định
bụng đi đến dạy dỗ bọn chúng 1 trận nên thân.

Đến gần hơn mới biết, hóa ra là bắt nạt 1 cậu học sinh khác. Hân đứng im lìm
quan sát. Cậu nhóc bị bao vây không hề hoảng sợ, ngược lại còn bình tĩnh hơn đám
bắt nạt vây quanh. Cậu tay đút túi quần, lạnh lùng đáo trả những câu chửi bới
mắng mỏ. không để tâm vào trong tai chút nào. Hân bỗng thấy ấn tượng với cậu bé
ấy, đôi mắt màu nâu gọi cảm giác ấm áp nhưng đặt trong khuôn mặt cậu lại toát
lên vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng, kiên định.

Hân bất giác lên tiếng:

- Mấy đứa đang làm cái gì vậy???

Hân không hề biết được chính câu nói đó của mình đã mở ra một tương lai, một
định mệnh, đặt sẵn lên 2 con người

*end flashback*

Hân chìm trong hồi ức, đến khi nhớ lại tất cả, cô lại…..nhớ tiếp, trước đây
Hải có nói rằng sau vụ gặp mặt ấy, cậu nhất quyết vào trường này để tìm ra người
con gái đó. Nhưng qua lời nói, rõ ràng cậu đã biết đó là Hân. Hân e dè quay sang
hỏi:

- Cậu….biết từ khi nào thế?

- Từ lần đầu tiên giáp mặt Hân ở CLB, đã nhớ ra rồi! Tôi vẫn nhớ bộ đồng phục
riêng của CLB mà! – Hải vẫn nhìn trời đáp lại

- Sao….cậu không nói?

- Muốn biết khi nào Hân nhớ ra!

- Vậy là…ý cậu là….. – Hân ấp úng, nói không nên câu, rất muốn hỏi có thật
Hải thi vào trường chỉ để tìm Hân hay không, nhưng lại không dám, sợ bị nói là
ngộ nhận

Hải thích thú với biểu hiện của Hân, dễ dàng nói hộ câu nói cô định hỏi:

- Là tôi thi vào trường này để tìm Hân, định hỏi vậy phải không???

- À….ừ thì….

- Đúng đấy! – Hải trả lời không cần suy nghĩ

- Hả??? – Hân tròn mắt ngạc nhiên – rồi…..sao????

- Sao là sao?

- Thì….biết là tôi, cậu thấy…..sao???

- Thấy sao hả? – Hải vờ xoa cằm, nghĩ ngợi, rồi cười ranh mãnh đáp – Không
nói!

- Này!! – Hân hét to, định xông đến bức cung thì có tiếng gọi í ới

Từ xa, Hoàng chạy vội đến, thở không ra hơi, nói với hai cái người đang khiến
cả đội bóng náo loạn:

- Chị, về HLV tìm. Hải, đã bảo đến thì đưa ngay tư liệu cho anh, còn ngồi đây
nữa à????

- À, đây! – Hải đưa tập tư liệu dày cộp cho Hoàng, xong vẫn ngồi im tại
chỗ

Hân luống cuống cầm tập hồ sơ, chuẩn bị đi cùng Hoàng chạy về thì nghe tiếng
Hải nói nhỏ từ sau lưng:

- Tôi sẽ không để Hân phải bảo vệ tôi lần nữa đâu!

Hân khựng lại, nhìn Hải không chớp mắt, nhưng rồi lại phải đi ngay khi mà vẫn
không thể hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.

Chỉ còn mình Hải trong khoảng sân vắng vẻ, cậu khẽ thầm thì với chính
mình:

- Từ giờ, tôi sẽ là người bảo vệ Hân!



Sáng sớm, ánh mắng mai còn dịu nhẹ, e ấp vì mặt trời vẫn còn ngái ngủ, gió
đang đi dạo xung quanh, tạo cảm giác mát mẻ, tươi mới ngập tràn. Cảnh đẹp, yên
bình, người đẹp, nhưng chả yên bình chút nào.

Dưới sân cỏ rộng lớn, màu xanh trải dài điểm xuyết những đốm xanh, đỏ không
ngừng chuyển động.Từng bước chân chắc khỏe, đen bóng màu socola đang khoe ra
những động tác linh hoạt, mềm dẻo, khéo léo, vờn xung quanh trái cầu màu trắng
đen.

Trận đấu đã khai cuộc được hơn 30 phút. 20 con người không ngừng bám đuổi,
tranh cướp, va chạm, mang theo giọt mồ hôi đọng lại trên từng vầng trán. Hàng
trăm com mắt cùng dõi theo, với lo lắng,hưng phấn, sung sướng, suy tư….

Ở hàng ghế chờ, Huấn luyện viên vừa quan sát, vừa hò hét ra chỉ thị, còn các
quản lý, hết xem xét số liệu đối chiếu với những buổi tập, rồi lại vội vã đem
bình xịt, nước lạnh, khăn mặt cho những cầu thủ được thay ra ngoài sân. Mới trận
đầu tiên của đội, nhưng đã phải chịu thế giằng co nghẹt thở, ai cũng căng
thẳng.

Hiệp 1 kết thúc mà không có bàn thắng được ghi. Hân cùng các quản lý khác
nhanh chân chạy đến phục vụ các cầu thủ. Bận rộn thật đấy, nhưng cô cũng không
quên để mắt đến Hoàng, Duy, Trần Duy đang bàn bạc chiến thuật với HLV. Hân chăm
chú quan sát, cô có cảm giác Hoàng rất lạ. Cậu chỉ ngồi im, lắng nghe mọi người
nói, gật gù liên tục, nhưng bàn tay lại phản chủ, không ngừng đặt lên mắt cá
chân. Hân đưa vội khăn cho 1 bạn nam, rồi chạy đến gần Hoàng, hỏi nhanh:

- Chân em bị làm sao?