
sẽ cầu hôn với cô
ấy, nhưng không ngờ... Có lẽ cô ấy quá cô đơn và không chờ được anh. Lúc đó anh cũng ích kỉ, chỉ nghĩ đến niềm đam mê của riêng mình và những
ước mơ hão huyền. Anh đã bỏ rơi cô ấy, cho đến khi anh nhận ra thì đã
quá muộn. Đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh về cái chết của cô ấy và của đứa trẻ vô tội đó.
- Đó không phải lỗi của anh mà.
- Không, đó thực sự là lỗi của anh. Anh
đã nói với cô ấy rằng chính cô ấy đã phản bội anh, anh hận cô ấy. Anh
còn nguyền rủa cô ấy hãy chết đi.
Những kỉ niệm đau đớn của quá khứ làm giọng Long nghẹn lại.
- Anh đừng tự trách mình nữa. Em biết chỉ là do nóng giận anh mới nói như thế.
- Nhìn cái xác lạnh lẽo của cô ấy, anh
bàng hoàng cả người. Chỉ mình anh hiểu tại sao cô ấy tự tử. Không phải
do xấu hổ vì đứa con trong bụng, mà vì chính anh đã ép cô ấy vào chân
tường. Anh mới chính là hung thủ giết hai mẹ con Linh.
- Không...không phải mà. Em biết là anh không cố ý, hãy quên nó đi.
- Sau cái chết của Linh, hàng trăm nỗi
đau khác đổ xuống đầu anh. Anh chới với không tìm được một chỗ bám, rồi
cứ thế anh buông thả cuộc sống, anh không kiềm chế sự phát triển của
tính tàn nhẫn và độc đoán trong con người anh. Anh đã sống như em từng
thấy đấy, không mơ ước gì.
Sau đó, cũng đã có một người từng nắm
tay anh rất chặt như em thế này này. Nhưng rồi ngươi đó cũng rời bỏ anh. Có lẽ cô ấy quá mệt mỏi vì anh. Cái chết của Linh, của chú Max rồi dì
Lan làm anh gần như kiệt sức và mất hết lý trí. Anh bỏ mặc sự quan tâm
của Vân mà chui vào cái vỏ bọc của mình. Thế là cô ấy buông tay anh ra
và đi mất.
- Giờ chị ấy ở đâu ạ ?
- Paris. Cô ấy luôn khao khát đến Paris học thiết kế thời trang mà. Thôi em vào giường trong ngủ đi. Anh ngủ ngoài này.
- Thế còn chuyện...- Cô ấp úng đỏ mặt.
- Hả ?
- Tại sao... tại sao... Mà thôi, em đi ngủ đây.
- Khoan đã nào...- Anh kéo tay cô lại- Chuyện gì? Sao tự nhiên ấp úng thế?
- Tại sao... lúc nãy anh nói... anh không thích làm chuyện đó...
- À...- Long chợt nhớ ra và cười ha hả-
Anh không thích vì em không thích. Thôi đi ngủ đi. Để lúc nào đó thích
hợp anh sẽ kể cho.
Sáng hôm sau, Long đưa cô đến chỗ Huy
Khánh, một mực không nói ra việc quan trọng mà anh đề cập đến tối hôm
trước. Trong lúc Khánh và cô ngồi uống cafe ở phòng khách thì anh đi
thay đồ.
- Sao mấy hôm nay nó có vẻ bí hiểm thế nhỉ?- Khánh ngạc nhiên.
- Anh ấy nói có việc gì quan trọng lắm.
Khánh nhìn về phía cầu thang và há hốc mồm, không nói được câu nào. Thảo Nhi cũng quay lại và cô ho sặc sụa vì bị sặc cafe.
Long trong bộ đồ công sở, quần âu, áo sơ mi xanh nhạt, chiếc cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ, mái tóc được chải gọn gàng và anh đeo một chiếc kính gọng đen nữa. Không còn ai có thể tìm ra một nét nào của Long ngày thường nữa.
Thấy cả hai nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị, Long cáu kỉnh :
- Bộ khó coi lắm sao ?
- Mày định đi ra mắt bố mẹ vợ đấy à ?- Khánh cười trêu.
- Mày nghĩ đi xin việc có thể mặc quần Jeans và áo phông như thường ngày được à ?- Long lườm.
- Xin việc? Mày á? Nghiêm túc không đó?
- Có gì mà không nghiêm túc.- Long đáp túi hồ sơ cho Khánh rồi ngồi xuống cạnh Nhi.
- Trông anh dễ thương nhỉ? Nhưng anh phải bỏ áo vào trong quần chứ...- Cô nhắc.
- Anh không thích, nóng lắm.
- Xin việc ở Nội Bài hả? Chỗ đó cũng được đấy. Hôm nay phỏng vấn à?
- Ừ...
- Chúc may mắn nhé!- Khánh vỗ vai anh.
- Thôi bọn tao đi đây.- Long đứng dậy kéo tay Nhi- Đi ăn sáng rồi anh đưa em đến trường.
- Gặp anh sau nhé!- Thảo Nhi chỉ kịp gửi lại một câu chào đó cho Khánh thì đã bị lôi tuốt ra cửa.
Còn lại Khánh ngồi im giữa căn phòng
vắng lặng. Anh vẫn chưa hết sửng sốt với những gì vừa nghe thấy được.
Rồi anh châm một điếu thuốc, nghĩ thầm :
“Tao thua rồi, cô ấy sinh ra là để dành cho mày, Long ạ!”
Ngồi trên xe ô tô, Nhi chốc chốc lại quay sang người yêu tủm tỉm cười. Chiếc kính làm đôi mắt dữ của anh dịu đi rất nhiều.
- Trông anh kì dị lắm sao mà em cứ nhìn mãi thế?
- Không phải kì dị. Như thế này trông anh rất hiền và đẹp trai.
- Bộ bình thường anh không đẹp trai à ?
- Có... nhưng đẹp kiểu khác.
- Sau này chúng ta sẽ đi chơi bằng tiền của anh.
- Anh đi làm sẽ phát sinh rất nhiều va
chạm. Anh lại chưa quen với sự nhẫn nhịn nên có thể rất dễ sinh chuyện.
Chỉ cần anh bớt nóng nảy và nhường nhịn người ta là được.- Cô căn dặn.
- Được rồi, cô vợ nhỏ của anh ạ !- Anh lấy tay véo má cô cười.- Anh nghe lời em là được chứ gì?
Thảo Nhi cảm thấy vui khi anh bắt đầu
thay đổi từng ngày, để sống và làm một người có trách nhiệm hơn. Nhưng
cô không phải không lo cho tính cách dễ nóng nảy của anh.
Một tuần sau, đúng lúc Nhi đang ở trên giảng đường thì Long nhắn tin: “Anh đang ở cổng trường đợi em nhé!”
V