
ua đấy à? Hay xe anh Tùng? Nó có tên chưa?
- Cô mà cũng có hứng với xe cộ cơ à?
- Thực ra thấy nó cũng hay hay.
Long lặng im. Cô tiếp:
- Giám đốc của em có biết anh hay đến quán không?
- Biết thì sao?- Long cười nhạt, cái nụ
cười khinh khỉnh mà đối thủ của anh nhìn thấy chắc phải uất nghẹn. Cái
kiểu cười ấy có lẽ trên đời này không một ai bắt chước nổi, bàng bạc,
cao ngạo, ngang ngang và khó ưa kinh khủng.
- Cô về quê à? Sao không ở đây mà đi làm? Chẳng phải cô thích kiếm tiền lắm sao?
- Kiếm tiền thì ai mà chả mê. Nhưng em phải về Cát Bà giúp dì em.
- Hóa ra cô có người nhà ở đó à?
- Dì em kinh doanh nhà nghỉ ở khu hai.
Dì muốn em ra đảo làm việc sau khi tốt nghiệp. Em còn đang suy nghĩ. Nhà em cũng đông người nên chắc em chẳng về nhà làm nữa.
Kể lể một hồi, Thảo Nhi vội im bặt vì cô thấy cô đã đi xa chủ đề, vả lại gia đình là chủ đề rất nhạy cảm với anh.
- Sao lại lặng im?
- Sợ anh nổi cáu…
- Tôi hay nổi cáu vô cớ vậy à?
- Đúng thế.
- Chuyện hôm đó cô nói thật chứ?
- Chuyện gì?- Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Chuyện ở gara sửa xe…
Thảo Nhi đỏ mặt khi anh nhắc lại chuyện tối hôm đó.
- Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện đó. Anh nghĩ em nói dối à?- Cô tự ái hỏi lại.
- Không phải là nói dối. Nhưng nhiều khi là ngộ nhận. Mà ngộ nhận dễ làm người ta đau lắm. Tôi không muốn để sự
ngộ nhận làm mình phải ân hận.
- Thì anh cứ nghĩ như vậy đi.- Cô quay
ra ngoài cửa sổ, giọng dỗi hờn.- Dù sao chuyện đó cũng đã nói rõ, đâu
cần thiết để nhắc lại nữa.
- Nhưng tôi không thể quên nó được. Lúc
này chính tôi cũng không chắc về tình cảm của tôi nữa. Nếu nói không để
tâm đến nó thì có lẽ là nói dối. Tôi nổi nóng vô cớ với em cũng là vì
không biết phải làm gì để đối diện thẳng thắn được với em. Tôi đang rất
bối rối.
Thảo Nhi quay sang nhìn anh, anh đang khổ tâm với tình cảm của mình lúc này.
- Vì vậy...- Long tiếp- Tôi cần phải xác định lại chính tình cảm của em, để chắc chắn về tình cảm của tôi.
Chiếc xe dừng lại ngay đầu ngõ. Long quay sang nhìn cô như chờ đợi. Dằn lòng mình xuống, cô từ tốn đáp :
- Thực ra tình cảm của em vẫn vậy, và
anh cũng thế, chỉ tiếc là hai chúng ta không gặp nhau ở điểm nào mà
thôi. Anh không thể quên các chị ấy được, em cũng không tự tin là có thể thay thế các chị ấy. Em càng thấy em hoàn toàn không phải là người
thích hợp đi cùng anh trong thế giới của anh. Vì vậy, anh hãy cứ coi lời bày tỏ đó giống như những cô gái ngưỡng mộ anh...
Quay sang anh, cố mỉm cười tự nhiên, cô
lần mở cửa xe, nhưng cô run đến nỗi không biết làm sao để mở được. Long
chồm sang, chộp lấy tay cô làm Nhi giật thót bụng. Gương mặt anh lúc này gần sát cô. Nhìn cô trong vài giây, anh vặn nhẹ cánh cửa xe để nó bật
mở. Cô vội chào anh rồi xuống xe, chạy biến vào bóng tối. Đứng lại trong bóng tối, nhìn chiếc xe đi rồi, Thảo Nhi đưa tay lên ngực dỗ dành trái
tim của mình lúc này đang lên tiếng phản đối cô. Tại sao anh lại bày tỏ
lúc cô không sẵn sàng nhất như vậy? Rồi sẽ có những khoảnh khắc cô hối
hận vì lời từ chối của mình, nhưng có lẽ như thế sẽ là tốt nhất cho cô
và cả cho anh nữa.
Thảo Nhi nghe tiếng gió giật cửa sổ ầm
ầm, vội vàng chạy lên lầu. Vị khách ở phòng 22, người duy nhất còn ở lại đây trước khi cơn bão ập đến, có lẽ đã đi đâu đó và quên đóng cửa sổ.
Trận bão đầu tiên của năm nay quả thật rất dữ dội. Nhà nghỉ đã hết khách từ chiều qua, khi dự báo thời tiết đưa tin về trận bão và biển bắt đầu
nổi sóng dữ dội. Dì Huyền cũng bị kẹt ở thành phố vì bà ngoại đang ốm, ở nhà nghỉ giờ chỉ có chị Lan- chị họ của cô và Lâm- cậu con trai lớn của dì. Mưa ngày một lớn. Cả bầu trời tối sầm lại, đen kịt, mặt biển cũng
gào lên như một con thú bị thương. Nhìn bà chị ngồi bó gối trên ghế với
ngọn nến leo lét cháy, Thảo Nhi tỏ vẻ sốt ruột khi giờ này Lâm vẫn chưa
về:
- Nó đi đâu mà chẳng điện về một câu nữa.
- Bão thế này mạng điện thoại cũng trục trặc chứ chẳng đùa.
- Biết là có bão mà nó còn ra ngoài.- Cô ngồi xuống ghế, chắt lưỡi.
Đúng lúc ấy có tiếng đập cửa, Thảo Nhi
vội vàng ra mở. Một người ướt lướt thướt lao vào, gió cũng thốc vào theo là cô khó khăn lắm mới giữ được cánh cửa. Anh chàng đó giúp cô khép
chặt cửa lại, chính là vị khách duy nhất còn lưu lại đây. Nhìn cô, anh
ta nhoẻn miệng cười:
- Mưa dữ quá! Anh còn tưởng không về nổi đây nữa. Có nước nóng không em nhỉ?
- Mất điện nên không có nước nóng đâu anh, anh thông cảm nhé!- Cô lắc đầu.
- Ừ…- Anh ta rũ rũ mái tóc rối bù và ướt làm nước bắn tung tóe xuống nền nhà.- Không sao mà, anh lên tắm cái.
Anh chàng này tỏ ra như đã quen cô từ
lâu lắm trong khi rõ ràng là cô mới gặp anh ta được một lần khi anh ta
đến đặt phòng. Tên anh ta là Duy, đến du lịch với niềm đam mê chụp ảnh.
Anh ta đã ở đây cả tuần, ngày nào cũng đi từ sáng tới tối muộn mới chịu
về.
Duy lê